Chương 8
“Ái Vân, qua bên nhà dì út rồi, nếu có chuyện gì thì cứ nói với dì út chứ đừng tự mình chịu đựng, giữ mãi trong lòng nghe con.”
“Hãy chăm sóc bản thân thật tốt. Đợi đến khi mấy lời đồn thổi trong thôn lắng xuống, cha mẹ sẽ đến đón con về.”
“Cùng lắm chỉ một hai tháng thôi, muộn nhất là đến mùa hè.”
Tại bến xe huyện thành, vợ chồng Lâm Kiến Chí nắm tay cô con gái Lâm Ái Vân nhà mình, ánh mắt lưu luyến không muốn để cô đi. Bên cạnh, cậu em Lâm Văn Khang đã quay mặt đi, cố giấu những giọt nước mắt chực trào.
“Hay là để con đi cùng chị. Lỡ như bên đó có ai bắt nạt chị thì biết làm sao bây giờ?”
Lâm Kiến Chí vừa vỗ cho con trai hai phát, vô thức mà nói: “Với cái tính đanh đá đó của dì con, ai mà dám bắt nạt chị con cơ chứ?”
Nói xong, ông ấy lập tức nhận ra mình đã lỡ lời. Quả nhiên, vừa quay đầu lại, ông ấy chạm ngay phải ánh mắt sắc bén của vợ. Ông ấy lúng túng cười trừ, không dám nói thêm mà vội lắc mình lẩn ra sau lưng con gái mình.
Thực ra, lời của Lâm Kiến Chí không hề sai. Trương Văn Nguyệt – người dì mà Lâm Ái Vân sắp đến ở nhờ – vốn nổi tiếng trong cả họ vì cái tính thẳng thắn, thông minh và quyết đoán của mình. Dì của cô làm gì cũng bài bản, tính trước mọi đường đi nước bước. Không chỉ vậy, vẻ ngoài còn cực kỳ xinh đẹp nữa.
Con gái nhà họ Trương thì chẳng ai xấu cả, nhưng nhan sắc của Trương Văn Nguyệt thì vượt trội hơn hẳn.
Khi còn học ở huyện thành, Trương Văn Nguyệt đã kết duyên với người chồng hiện tại. Một người xuất thân nông thôn gả đến huyện thành sống cuộc sống sung túc, được nhà chồng yêu thương, ngay cả công việc cũng được sắp xếp ổn thỏa.
Mỗi lần về quê, dì luôn mang theo đủ thứ quà cáp. Ai nhìn cũng phải xuýt xoa ngưỡng mộ. Dẫu chuyện dì từng tự ý đính ước khi còn trẻ có gây nhiều lời đàm tiếu, nhưng trong lòng những người thích khua môi múa mép kia, có ai mà không thầm ghen tị với cái số an nhàn, sung sướиɠ của dì cơ chứ.
“Được rồi, xe sắp chạy rồi. Nhớ giữ gìn sức khỏe, trên đường phải cẩn thận, chú ý an toàn nhé.” Trương Văn Hoa ôm con gái lần cuối, lưu luyến mà buông tay.
“Ba mẹ cứ yên tâm, con sẽ tự chăm sóc mình. Đến nơi, con sẽ viết thư về ngay.” Lâm Ái Vân nghẹn ngào, mắt hoe đỏ, từng bước lên xe mà lòng như trĩu nặng.
Cảnh chia ly luôn mang chút buồn đau. Mãi đến khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh, bóng dáng người nhà đứng tiễn nơi bến xe biến mất, lòng cô mới dần lắng lại. Cô tựa đầu vào cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn cảnh vật bên ngoài, trong đầu tự nhủ: thời gian sẽ xoa dịu mọi thứ, trước mắt cứ tạm lánh sang huyện bên một thời gian để tránh thị phi, ngày cô trở về, chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
Khoảng cách giữa hai huyện khá xa, xe chạy đúng giờ nhưng phải mất ba đến bốn tiếng mới tới nơi. Vì đêm qua không ngủ ngon, Lâm Ái Vân định tranh thủ ngủ trên xe, nhưng chiếc xe cũ kỹ liên tục xóc nảy khiến cô say xe đến mức không thể nào chợp mắt nổi.
Chưa kể là không biết ai lại mang theo một con vịt sống lên trên xe, tiếng vịt kêu quang quác không ngớt khiến cô đau đầu vô cùng. Không chỉ vậy, mùi khó chịu từ đâu cứ thoang thoảng trong không gian kín mít càng làm cô buồn nôn hơn.
Dù thời tiết bên ngoài còn khá lạnh, cô vẫn phải hé cửa sổ, để làn gió mát lạnh ùa vào, xua đi cảm giác ngột ngạt khó chịu bên trong khoang xe.