Làn da ngăm ngăm điểm vài vết sẹo dữ tợn, toát lên vẻ mạnh mẽ, đầy hoang dã. Tuy tuổi đời còn trẻ, nhưng ánh mắt sắc lạnh của anh khiến người khác không dám coi thường.
Theo dáng người cường tráng mà hướng lên phía trên – là một gương mặt trẻ trung, anh tuấn, nhưng bởi vì đêm dài mất ngủ nên trông Tiêu Thành đầy mệt mỏi và cáu kỉnh.
Anh tựa hờ vào khung cửa, khói thuốc phả ra đầy lãnh đạm. Giọng nói khàn đặc vang lên: “Chuyện gì?”
Ngoài cửa là một người đàn ông trung niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, đang cúi đầu kính cẩn. Mái tóc hoa râm của ông ta ánh lên vẻ già nua, còn sau lưng ông ta là một thanh niên trẻ, ăn vận chỉnh tề, sắc mặt lạnh tanh, dáng đứng thẳng tắp không kém gì ba mình.
“Thiếu gia, bên đại phòng muốn ngài qua thương lượng chuyện mặt tiền cửa hàng ở phía Tây thành.”
“Để bọn họ chờ đi.”
Tiêu Thành đáp, đôi mắt lặng lẽ nhìn về phía Giang Yển. Đồng tử của anh bỗng sâu thẳm hơn, dường như đang suy tính điều gì. Vì chuyện năm xưa, Giang Quá Quân đã chủ động đưa người con trai duy nhất của mình nhập ngũ. Không ngờ người thanh niên này lại nhẫn nhịn được đến giờ, mới đây, ông ta mới ám chỉ cho người đưa cậu ta quay lại.
Ngậm điếu thuốc trên môi, giọng nói của anh trở nên mơ hồ: “Đã trở lại thì phải làm việc cho ra hồn, đừng lượn lờ trước mặt tiểu thư nữa.”
“Vâng.” Giang Quá Quân cúi đầu thấp hơn, như thể không hiểu ý của anh. Một lúc sau, ông ta mới dè dặt nói thêm: “Về sau, để nó hầu hạ ngài.”
Nghe vậy, Tiêu Thành bật ra một tiếng cười khẩy, phất tay nói:
“Thời đại nào rồi mà còn nhắc chuyện hầu hạ với không hầu hạ nữa. Nếu để người ngoài nghe thấy, chẳng phải họ sẽ gắn cho nhà họ Tiêu này cái mác là địa chủ bóc lột hay là tư sản gì gì đó à? Sau này đừng gọi thiếu gia thiếu gì nữa, cứ gọi thẳng tên là được.”
“Không dám ạ.”
Giang Quá Quân vừa nghe những lời này, mồ hôi lạnh lập tức túa ra. Hiện tại, tình hình ở Kinh Thị đang rất căng thẳng. Ngoài kia chiến sự còn chưa dứt, hỗn loạn tràn ngập. Đôi khi chỉ một câu nói lỡ lời cũng đủ lấy mạng người, còn ai dám tùy tiện mở miệng như trước?
Những gia tộc lớn như nhà họ Tiêu lại càng phải cẩn trọng, sống thu mình, rụt cái đuôi lại cho kỹ. Bằng không, súng bắn chim đầu đàn, bị người ta nhắm vào lúc nào cũng khó mà biết được.
Dẫu rằng với thân phận và mối quan hệ của nhà họ Tiêu thì thế lửa có lớn cũng khó mà bén được đến nơi này, nhưng cẩn thận chưa bao giờ là thừa.
“Được rồi, việc tôi bảo chú đi Thượng Hải tìm lão trung y đó sao rồi?”
Tiêu Thành nhíu mày, ánh mắt đầy chán ngán nhìn bộ dạng nơm nớp lo sợ này của Giang Quá Quân, liền chuyển sang đề tài khác.
“Tìm được rồi. Chỉ là...”
Giang Quá Quân gật đầu, hơi ngập ngừng rồi mới nói tiếp:
“Chỉ là hiện tại ông cụ ấy không còn ở Thượng Hải nữa, mà đã đưa cả gia đình trẻ già về quê chạy nạn ở tỉnh Giang Minh.”
Tiêu Thành gảy rơi tàn thuốc, ánh mắt trầm ngâm trong giây lát rồi lên tiếng: “Chờ thêm một thời gian nữa tôi sẽ đích thân đến gặp ông cụ một chuyến. Chú chuẩn bị trước mọi thứ đi.”
“Vâng.”
Tiêu Thành phất tay, ra hiệu cho bọn họ lui xuống. Giang Quá Quân và Giang Yển nhanh chóng rời đi, bóng dáng hai người mất hút nơi cuối hành lang rồi chẳng còn nhìn thấy đâu nữa.
Không lâu sau, Tiêu Thành hút xong điếu thuốc rồi cũng quay người trở lại phòng.
Cả khoảng sân lại một lần nữa chìm vào tĩnh lặng.