Niên Đại Văn: Tái Tục Tiền Duyên Với Đại Lão

Chương 6

Từng giọt mưa nhỏ tí tách xuyên qua khung cửa sổ khép hờ, đọng lại trên làn da trắng nõn nơi sống lưng thiếu nữ, bóng dáng yêu kiều lộ ra dưới ánh đèn mờ ảo, tỏa sáng tựa như ngọc ngà.

Một lát sau, trên gò má ấy lại ửng lên sắc hồng nhàn nhạt, dịu dàng mà mê hoặc.

Lông mi dài khẽ động, ánh mắt quyến rũ đầy ẩn ý, giọng nói mảnh mai mà mềm mại, như nện vào lòng Tiêu Thành, ngọt ngào không cách nào cưỡng lại.

Đúng lúc Tiêu Thành định nói gì đó, gương mặt người con gái trước mắt bỗng trở nên mờ nhòe, rồi một sức mạnh vô hình kéo anh khỏi cảnh tượng ấy. Mơ và thực đan xen, vẽ thành một bức tranh hỗn loạn.

“Chết tiệt.” Tiêu Thành bừng tỉnh từ giấc mơ, thở hổn hển. Cánh tay anh đặt lên trán, mồ hôi rịn ướt cả da, khiến anh khó chịu mà cau mày.

Phải một lúc lâu sau, anh mới thật sự thoát khỏi cảnh tượng trong mơ.

Sống gần hai mươi năm, bản thân lại ở trong cái chảo nhuộm lớn mang tên nhà họ Tiêu này, anh còn điều gì mà chưa thấy qua? Có chuyện gì chưa từng xử lý qua?

Nhưng kỳ lạ thay, khoảng thời gian gần đây, khi phải đối mặt với những giấc mộng quái lạ ấy, Tiêu Thành lại không tài nào thoát ra được.

Trong mộng, những hình ảnh hoang đường, bẩn thỉu, tùy tiện kia lại giống như chính anh đã trải qua. Mọi thứ đều quen thuộc đến mức kỳ lạ, từ cảnh vật đến con người, ngoại trừ…

Người con gái xa lạ ấy.

Tiêu Thành nheo mắt, quay đầu nhìn ra cửa sổ cách đó không xa. Trong lòng anh trào dâng một nỗi bực bội không tên. Lẽ nào đây là điềm báo? Bởi trong mơ, anh và người con gái ấy không hề còn trẻ như bây giờ.

Kể từ khi những giấc mộng lặp đi lặp lại, anh đã ra lệnh lục tung cả Kinh Thị lên để tìm kiếm manh mối. Nhưng dù có cố đến mức nào, không những không tìm thấy người con gái kia, mà thậm chí còn chẳng thể tìm thấy một bóng dáng tương tự nữa ấy chứ.

Tiêu Thành vốn không tin vào những chuyện thần bí, càng không để tâm đến những lời đồn thổi mê tín. Việc huy động một lượng lớn người đi tìm kiếm đã là phá vỡ giới hạn của anh. Khi mọi thứ không có kết quả, anh quyết định từ bỏ. Nhưng kỳ lạ thay, từ lúc anh buông xuôi, những giấc mộng ướŧ áŧ ấy lại càng trở nên dữ dội hơn nữa.

Thời gian gần đây, chỉ cần nhắm mắt là anh lại bị cuốn vào cơn mơ với đầy những hình ảnh triền miên, ám muội cùng người con gái bí ẩn đó.

Đêm ngủ không yên, ngày làm việc cũng chẳng còn thoải mái.

Anh đã mời không ít danh y, uống thuốc ngủ liên tục mấy tháng trời, nhưng chẳng có gì cải thiện.

Tiêu Thành lục trong hộc tủ đầu giường lấy ra một hộp thuốc lá, châm một điếu rồi tựa lưng vào giường. Làn khói mỏng từ khóe môi anh lặng lẽ tan vào hư không.

Một lúc lâu sau, anh khẽ thì thầm, giọng như tự nói với chính mình: “Có lẽ, nên tìm một người để kết hôn thôi.”

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, trong đầu anh liền hiện ra một khuôn mặt kiều diễm như sắp khóc. Đôi mắt mờ sương ấy tràn đầy vẻ trách móc, tựa hồ chỉ một giây nữa là sẽ rơi lệ.

“...” Tốt thôi, chờ ông đây tìm được em, em cứ tha hồ mà khóc.

Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Tiêu Thành tiện tay vớ lấy chiếc áo khoác trắng trên giường, lau qua loa mồ hôi rồi bước đến mở cửa.

Người đàn ông để trần thân trên, chỉ mặc một chiếc quần đùi. Thân hình anh rắn chắc, từng múi cơ nổi bật rõ nét như được điêu khắc.