Niên Đại Văn: Tái Tục Tiền Duyên Với Đại Lão

Chương 10

Khi còn học ở huyện thành, Trương Văn Nguyệt đã kết duyên với người chồng hiện tại. Một người xuất thân nông thôn gả đến huyện thành sống cuộc sống sung túc, được nhà chồng yêu thương, ngay cả công việc cũng được sắp xếp ổn thỏa.

Mỗi lần về quê, dì luôn mang theo đủ thứ quà cáp. Ai nhìn cũng phải xuýt xoa ngưỡng mộ. Dẫu chuyện dì từng tự ý đính ước khi còn trẻ có gây nhiều lời đàm tiếu, nhưng trong lòng những người thích khua môi múa mép kia, có ai mà không thầm ghen tị với cái số an nhàn, sung sướиɠ của dì cơ chứ.

“Được rồi, xe sắp chạy rồi. Nhớ giữ gìn sức khỏe, trên đường phải cẩn thận, chú ý an toàn nhé.” Trương Văn Hoa ôm con gái lần cuối, lưu luyến mà buông tay.

“Ba mẹ cứ yên tâm, con sẽ tự chăm sóc mình. Đến nơi, con sẽ viết thư về ngay.” Lâm Ái Vân nghẹn ngào, mắt hoe đỏ, từng bước lên xe mà lòng như trĩu nặng.

Cảnh chia ly luôn mang chút buồn đau. Mãi đến khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh, bóng dáng người nhà đứng tiễn nơi bến xe biến mất, lòng cô mới dần lắng lại. Cô tựa đầu vào cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn cảnh vật bên ngoài, trong đầu tự nhủ: thời gian sẽ xoa dịu mọi thứ, trước mắt cứ tạm lánh sang huyện bên một thời gian để tránh thị phi, ngày cô trở về, chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.

Khoảng cách giữa hai huyện khá xa, xe chạy đúng giờ nhưng phải mất ba đến bốn tiếng mới tới nơi. Vì đêm qua không ngủ ngon, Lâm Ái Vân định tranh thủ ngủ trên xe, nhưng chiếc xe cũ kỹ liên tục xóc nảy khiến cô say xe đến mức không thể nào chợp mắt nổi.

Chưa kể là không biết ai lại mang theo một con vịt sống lên trên xe, tiếng vịt kêu quang quác không ngớt khiến cô đau đầu vô cùng. Không chỉ vậy, mùi khó chịu từ đâu cứ thoang thoảng trong không gian kín mít càng làm cô buồn nôn hơn.

Dù thời tiết bên ngoài còn khá lạnh, cô vẫn phải hé cửa sổ, để làn gió mát lạnh ùa vào, xua đi cảm giác ngột ngạt khó chịu bên trong khoang xe.

Sau vài giờ mệt mỏi trên xe, cuối cùng, vào buổi chiều, cô cũng tới bến xe huyện Lan Khê. Xuống xe cùng dòng người, cô ngay lập tức nhận ra Trương Văn Nguyệt đang đứng chờ mình ở cửa.

Dì cô diện một bộ sườn xám xanh đậm, ôm sát người, làm tôn lên dáng người thanh thoát. Mái tóc búi gọn gàng, gương mặt sắc nét mà lanh lẹ giỏi giang nhưng cũng không kém phần dịu dàng, có bốn năm phần tương tự với Trương Văn Hoa.

Năm tháng không hề làm bạc đi sự xinh đẹp của dì, mà còn khiến nhan sắc dì thêm phần mặn mà, đằm thắm. Sự hiện diện của dì thu hút không ít ánh nhìn của những người đàn ông xung quanh. Có người còn vì thế mà bị vợ lườm nguýt vì trót dại nhìn dì quá lâu.

“Dì út!”

Khóe môi Lâm Ái Vân cong lên, nở một nụ cười tươi rói, ba bước thành hai bước mà chạy vôi đến bên cạnh Trương Văn Nguyệt.

"Ái Vân!"

Trương Văn Nguyệt nhìn cô cháu gái đã trổ mã của mình, dường như càng nhìn càng thấy vừa lòng. Đồng thời, dì cũng nhớ lại bức điện tín mà lần trước chị gái mình gửi đến, nhờ mình giúp đỡ một chút chuyện nhà. Trương Văn Nguyệt không khỏi đưa mắt đánh giá Lâm Ái Vân từ trên xuống dưới.

Lâm Ái Vân dĩ nhiên cũng chú ý đến động tác của Trương Văn Nguyệt, không khỏi hơi căng thẳng – Không phải là dì cô đã nhận ra được điều gì đó rồi?

Dù sao thì đời trước cô cũng đã trải qua quá nhiều biến cố, giờ đây không thể nào quay lại với sự ngây thơ, tươi tắn của một cô gái mười bảy, mười tám tuổi nữa rồi. Cô chỉ có thể cố gắng giả bộ mà thôi.