Xuyên Thành Nữ Xứng Nhưng Là Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 28

Cô dùng khăn lau tay sạch sẽ, sau đó lấy chuỗi tràng hạt ra đeo vào cổ tay.

Những hạt gỗ đàn hương có đường vân tự nhiên đẹp mắt, tỏa ra mùi hương dễ chịu. Giữa chuỗi hạt là một viên ngọc bích xanh nhạt, sáng bóng và tinh tế.

"Bạn cùng phòng thân yêu của con tặng đấy ạ." Cô vui vẻ khoe, rồi quay sang níu tay ba đang lái xe: "Ba ơi, ngày con nhập học, ba có thể làm một nồi sườn xào cay thật ngon không?"

Cô chép miệng: "Ba không biết đâu, sườn xào cay ở trường con tệ lắm! Hì hì, con muốn mang món chuẩn vị của ba cho bạn cùng phòng thưởng thức."

Cô vẫn giữ nét rạng rỡ như ánh mặt trời, không bị ảnh hưởng chút nào bởi cuộc gặp trước đó. Miệng vừa nói, cô vừa ngân nga một giai điệu vui tươi.

Ba cô nhìn con gái, mắt thoáng đỏ hoe, thở ra một hơi dài, rồi nói lớn: "Làm chứ! Làm cả một nồi lớn cho con mang đi mời cả bạn cùng phòng luôn. Ngày nhập học, ba mẹ sẽ đưa con đến trường."

Kỳ nghỉ trôi qua được một nửa, Du Hoan quyết định đi du lịch cùng vài người bạn thân.

Ba mẹ cô cảm thấy rất ủng hộ, lo cô ở nhà sẽ buồn chán nên hào phóng tài trợ toàn bộ chi phí cho chuyến đi.

Nhờ đó, cuối cùng Tần Vân Dã cũng có cơ hội thực hiện một cuộc gọi video đầy đủ với cô vào buổi tối mà không bị mẹ cô đột ngột gõ cửa hay ba cô vào đưa sữa làm gián đoạn.

---

Thời gian không có Du Hoan ở bên, đối với Tần Vân Dã, mọi thứ dường như trở nên vô nghĩa.

Những công việc anh từng giải quyết một cách điêu luyện: họp hành, ký kết hợp đồng, đối phó với các đối tác đầy tính toán… bỗng chốc chỉ còn lại sự nhàm chán và vô vị.

Cả ngày dài không có bất kỳ điều gì để mong đợi, cảm giác vui vẻ như đã rời xa anh từ lâu.

Còn cô gái nhỏ thì lại cười khúc khích trêu anh qua màn hình: "Muộn thế này mà anh chưa về nhà à? Không phải đang làm việc đấy chứ? Sao anh không giống em, nằm trên chiếc giường thật êm ái đi?"

"Anh ăn gì chưa? Đừng nói là lại ăn đồ ăn ở chỗ làm nhé. Hôm nay em vừa ăn món mực xào cay ngon tuyệt luôn đó nha!"

Ánh sáng ấm áp từ đèn phòng chiếu lên gương mặt cô, tô điểm cho biểu cảm nghịch ngợm đến mức khiến lòng người xao xuyến.

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Tần Vân Dã chợt vang lên một tiếng nói rõ ràng, như một mệnh lệnh anh không thể kháng cự:

*Anh không thể đợi thêm được nữa.*

"Ngon đến vậy sao?" Anh khẽ thở dài, giọng nói như hòa vào dòng cảm xúc mãnh liệt trong lòng.



Gần đến trưa, Du Hoan ôm một bó hoa tươi vừa mua ở cửa hàng ven đường, tay xách túi đồ ăn đầy ắp: takoyaki và sủi cảo nhân cá, cổ tay lủng lẳng mấy chiếc vòng vỏ sò đủ màu sắc, dáng vẻ đầy mãn nguyện.

Mùi thơm của sủi cảo vừa ra lò thật sự hấp dẫn. Khi gần đến khách sạn, cô không nhịn được nữa, kẹp chặt bó hoa dưới cánh tay, cố gắng thò tay vào túi lấy một miếng sủi cảo.

Cắn một miếng, lớp nhân cá mềm mịn, ngọt dịu, nước súp tràn ra trong miệng. Dù hơi nóng, cô vẫn hít hà liên tục nhưng vẫn không ngừng ăn.

Bỗng cô nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần. Bó hoa trước mặt che mất tầm nhìn nhưng cô vẫn lờ mờ thấy một bóng dáng cao lớn trong bộ vest chỉnh tề, phong thái lạnh lùng và cuốn hút.

Bó hoa trong tay cô bị một bàn tay mạnh mẽ nhấc lên, tiếp theo là giọng nam trầm khàn đầy từ tính vang lên:

"Tham ăn thật."

Cô ngẩn ra, nhìn lên và thấy gương mặt quen thuộc của Tần Vân Dã. Mất hai giây để hoàn hồn, cô mới kêu lên: "Hả? Anh… sao anh lại ở đây?"

"Muốn tới gặp em." Anh chỉ nhàn nhạt thốt ra vài chữ, vẻ bề ngoài kiêu ngạo nhưng không chịu thừa nhận đã mong nhớ cô biết bao.

---

Phòng của Tần Vân Dã ở ngay tầng trên chỗ Du Hoan và bạn cùng phòng.

Ý thức được thời gian ở nhà vừa qua mình "lơ là công việc", Du Hoan cảm thấy khá là lo lắng vì sợ không khớp với hình tượng "nữ phụ" gốc. Thế nên lần này, cô đã tỏ ra rất nhiệt tình.