Bó hoa định mang về tặng bạn cùng phòng, cuối cùng cũng được cô nhét vào tay Tần Vân Dã.
"Khi mua bó hoa này, em nghĩ ngay đến anh." Cô thản nhiên buông một câu đầy lời ngon tiếng ngọt, đôi mắt tràn ngập vẻ hồn nhiên.
Tần Vân Dã biết rõ không thể tin hoàn toàn lời cô nói. Nếu thật sự nghĩ đến anh, sao cô chẳng chịu gọi cho anh thường xuyên? Nhưng sao anh có thể trách được cô gái nhỏ ham chơi và nghịch ngợm này chứ? Trong lòng, anh đã tự nghĩ ra hàng trăm cái cớ để tha thứ cho cô.
"Thật không?" Anh hỏi lại nhưng khóe mắt không giấu được ý cười dịu dàng.
Ánh mắt ấy, sự bao dung vô điều kiện ấy, chỉ có thể xuất phát từ người yêu thương từng chi tiết nhỏ nhặt của đối phương. Đến mức, khi Du Hoan bất giác ngẩng đầu lên bắt gặp, cô cũng phải sững sờ.
Cô bỗng chốc quên hết suy nghĩ, lời nói cũng vụng về hẳn. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô chỉ biết đặt hết mọi thứ trong tay xuống, chậm rãi tiến gần đến Tần Vân Dã.
Anh tưởng cô muốn làm nũng, lập tức giang tay ôm lấy cô, kéo cô vào lòng.
Cái ôm đầy tự nhiên ấy, như lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn, xua đi mọi sự bối rối mơ hồ.
Hương trà nhàn nhạt thoang thoảng từ người anh mang lại cảm giác vừa thanh mát vừa dễ chịu. Du Hoan không biết đó là từ thói quen uống trà của anh hay từ mùi hương trong nhà anh, nhưng nó khiến cô không nhịn được mà muốn hít thêm một hơi.
Ngón tay Tần Vân Dã nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Làn hương thoang thoảng càng thêm rõ ràng.
Khoảng cách giữa hai ánh mắt thu hẹp, hơi thở giao hòa, và ngay lập tức, anh cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
---
Khi bước vào phòng, cổ áo vest gọn gàng của Tần Vân Dã đã bị Du Hoan làm xộc xệch, thậm chí lớp áo sơ mi bên trong cũng bị kéo lệch. L*иg ngực anh săn chắc, đường nét lộ ra từ chiếc áo mở cúc, mang theo vẻ hấp dẫn đầy nam tính.
Gương mặt anh hiện lên vẻ thỏa mãn, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt sâu thẳm vẫn chưa nguội bớt cảm xúc mãnh liệt. Đôi mắt ấy cứ nhìn chằm chằm vào cô như muốn tuyên bố rằng, dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ giữ chặt cô mãi mãi.
Nhưng tay anh lại nhẹ nhàng vô cùng, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô như để trấn an.
Du Hoan nằm dài trên sofa, lười biếng không quay lại nhìn, chỉ lẩm bẩm trong lòng: *Thật sự yêu đến vậy sao?*
Ánh mắt vừa nãy của anh khiến ngay cả một người không hứng thú với yêu đương như cô cũng phải rung động.
Tiếc thay, cô chỉ là một "thế thân". Sự cưng chiều này chỉ kéo dài hai năm. À không, bây giờ chỉ còn lại một năm rưỡi mà thôi.
Để kéo dài thời gian ở lại phòng anh, Du Hoan viện cớ. Cô đặt đồ ăn ngoài cho bạn cùng phòng rồi bảo sẽ về muộn hơn một chút.
Trong suốt thời gian cô bận rộn, Tần Vân Dã chỉ cụp mắt nhìn, sau một lúc anh mới khẽ cất tiếng: "Cô bé của anh nói dối giỏi quá."
….
Tình yêu được thể hiện qua điều gì?
Trước đây, Du Hoan không thể trả lời rõ ràng. Nhưng khi trở lại trường học, trong thời gian thực tập, cô đã tìm ra câu trả lời.
Vì công việc thực tập xa trường, cô không thể ở lại ký túc xá. Tần Vân Dã âm thầm mua cho cô một căn hộ.
Căn hộ nằm ở vị trí đắc địa, diện tích rộng 140m², được trang bị đầy đủ nội thất cao cấp. Trên sổ đỏ, chỉ ghi mỗi tên cô.
Lý do anh đưa ra rất đơn giản: "Để em tiện nghỉ ngơi hơn khi đi làm."
Ai có thể từ chối được chứ?
Chẳng lẽ đây vẫn chỉ là tình yêu dành cho nữ chính, còn cô chỉ là thế thân thôi sao?
Hoặc đơn giản là mua nhà với anh chỉ là việc dễ như trở bàn tay chăng?
Du Hoan thường suy nghĩ vẩn vơ, càng nhận thức rõ ràng hơn về gia thế giàu có và quyền lực của Tần Vân Dã. Nhưng cô không phải là kiểu người tham lam.
Những nữ phụ tham lam trong truyện đều không có kết cục tốt.