Xuyên Thành Nữ Xứng Nhưng Là Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 27

Ngày cô về nhà, cả ba mẹ đều tranh thủ thời gian ra đón.

Trên đường, họ đi ngang qua quán bánh cuộn thịt mà Du Hoan thích ăn từ bé. Ba cô nhanh nhẹn ghé vào mua một túi lớn.

Rẽ thêm một con phố, mẹ cô thấy một bộ váy rất vừa mắt trên ma-nơ-canh trong cửa hàng quần áo. Bà kéo cô vào thử rồi nhanh chóng quyết định mua luôn.

Trên đường về, cô vừa ăn bánh vừa nói cười vui vẻ với ba mẹ. Những tiếng trêu chọc, đùa giỡn cứ thế vang lên trên suốt quãng đường.

---

Ở nhà, cuộc sống trở nên nhẹ nhàng và thoải mái.

Buổi sáng, cô bị mẹ đánh thức để ăn sáng đúng giờ. Sau đó, cô đi dạo quanh khu phố, chào hỏi hàng xóm và chơi với chú mèo nhỏ ở nhà ông bà nội.

Buổi tối, sau bữa cơm, ba mẹ lại kéo cô đi dạo cùng.

Đôi khi, cô sẽ nhận được những "nhiệm vụ nhỏ" từ ba mẹ: đi chợ hoa mua cây cảnh cho ba, hoặc tìm cuốn sách yêu thích cho mẹ ở tiệm sách.

Đó đều là những công việc đơn giản mà ba mẹ cố ý giao để cô không cảm thấy buồn chán.

---

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 80 của ông nội.

Gia đình tổ chức tiệc ở nhà hàng Hội Tiên Lâu, mời đông đủ bà con họ hàng.

Món điểm tâm ở nhà hàng rất ngon, nhưng bàn của ba cô, nơi rượu chè là chủ đạo gần như không ai đυ.ng vào các món ngọt. Thấy con gái thích ăn, ba cô nhanh tay gói lại vài phần để mang về.

Sau buổi tiệc, cả gia đình quây quần rời khỏi nhà hàng. Những người lớn tuổi được con cháu dìu đi, còn đám trẻ ríu rít bước nhanh ở phía trước.

Không khí hòa thuận vui vẻ.

Khi bước ra khỏi cửa nhà hàng, Du Hoan ôm hộp đồ ăn, đang nháy mắt với ba để trao đổi tín hiệu, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên:

"Du Hoan."

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức sáng rỡ, đầy bất ngờ: "Nghiêm Di! Cậu cũng ở đây à?"

"Không, bà mình thích điểm tâm ở đây nên mình chỉ đến lấy hai hộp thôi."

Ba Du Hoan thấy con gái gặp bạn thì cũng thân thiện chào hỏi.

Hai cô gái đứng sang một bên, trò chuyện rôm rả sau một thời gian dài không gặp.

"…Ba mình làm món sườn xào cay ngon hơn hẳn món ở trường. Thật sự muốn cho cậu thử quá." Du Hoan vừa nói vừa liến thoắng, đôi mắt sáng rỡ: “Hay là đợi khi nào khai giảng rồi mình mang một phần đến cho cậu nhé."

"Được thôi, đừng quên đấy nha." Nghiêm Di không chút khách sáo, thò tay vào túi áo lấy một chuỗi tràng hạt bằng gỗ đàn hương màu xanh ra rồi nhét vào tay Du Hoan.

"Hôm trước đi chùa, mình thấy đẹp nên mua hai cái. Cái này cho cậu nè."

"Ơ, tay mình bẩn lắm!" Du Hoan vội vàng xoay người, ôm khay điểm tâm né tránh nhưng Nghiêm Di đã khéo léo nhét tràng hạt vào túi quần soóc của cô.

Hai người vừa cười vừa trò chuyện được vài câu thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên gọi tên Nghiêm Di, như đang thúc giục.

Ba mẹ Du Hoan đang đứng chờ bên cạnh xe, cũng quay đầu nhìn.

Người vừa lên tiếng là một cặp vợ chồng với vẻ ngoài nghiêm nghị, gương mặt nghiêm túc, mái tóc gọn gàng và quần áo chỉnh tề, mỗi cử chỉ đều toát lên khí thế khiến người khác cảm thấy bị áp lực.

Sau lưng họ là một chiếc xe sang trọng, với thiết kế lưới tản nhiệt đặc trưng và thân xe bóng bẩy, thể hiện giá trị cao ngất ngưởng.

Trong khi đó, chiếc xe cũ kỹ của gia đình Du Hoan bỗng chốc trở nên mờ nhạt và tầm thường.

Nụ cười trên gương mặt ba Du Hoan dần tắt. Ông không chỉ nhận ra khoảng cách giữa hai gia đình mà còn thấm thía rằng khoảng cách này không chỉ nằm ở hai chiếc xe, mà là ở mọi khía cạnh của cuộc sống: từ mức sống, chi tiêu hàng ngày cho đến cách nhìn nhận về giá trị.

Một cảm giác chua xót len lỏi vào lòng ông. Ông tự trách bản thân vì đã không thể mang đến cho con gái mình một cuộc sống đầy đủ hơn để cô không phải cảm nhận sự khác biệt trong điều kiện sống như vậy.

---

Du Hoan vẫy tay chào Nghiêm Di, ôm khay điểm tâm bước lên xe.