"Hửm?" Du Hoan ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy vẻ tò mò.
"Tối nay em muốn ăn cá lát cay không?"
Mắt cô sáng rực như ánh sao. Món cá lát cay, sau cánh gà cay, chính là món khoái khẩu của cô. Nhưng mấy ngày trước bị nhiệt miệng, Tần Vân Dã không cho cô ăn món nào nặng gia vị. Mấy hôm nay không được ăn nên cô đã thèm đến phát cuồng luôn rồi.
"Muốn!"
Thấy ánh mắt lấp lánh của cô, khóe môi anh khẽ cong lên: "Anh cũng muốn một chút thù lao."
"Cần em hôn anh một cái phải không?"
Du Hoan đặt quyển sách tranh xuống, nhảy vào lòng anh rồi kiễng chân hôn lên má anh một cái: "Vậy được chưa?"
"Phải dùng kỹ thuật anh dạy em hôm qua." Tần Vân Dã khẽ vuốt lại những sợi tóc lòa xòa bên tai cô, cất giọng trầm trầm.
Mặt cô đỏ bừng, đôi mắt chớp nhẹ, vờ như không hiểu.
"Quên rồi à?" Anh dịu dàng hỏi, đôi mắt lộ vẻ bất lực.
"Trí nhớ của em lúc nào cũng kém thế."
"Vậy… để anh ôn lại cho em nhé."
Sự thân mật tăng dần theo thời gian chung sống chứng minh mối quan hệ của họ đang ngày càng khắng khít.
Nhưng đáng tiếc thay, kỳ nghỉ hè đã đến.
Kỳ nghỉ hè đến, Du Hoan không còn nhiều thời gian tự do như lúc ở trường nữa. Cô phải trở về nhà rồi.
Dù nhà cô cũng ở trong cùng thành phố, nhưng phạm vi hoạt động bị giới hạn, những cơ hội gặp mặt Tần Vân Dã gần như bằng không.
Hơn nữa, gia đình hoàn toàn không hề hay biết chuyện cô đang yêu.
Lý do chính cô giấu, là vì mẹ Du Hoan rất nghiêm khắc, luôn nhấn mạnh rằng thời gian đại học chỉ nên tập trung vào học hành, không nên lãng phí vào mấy chuyện yêu đương.
Lý do sâu xa hơn, cô hiểu rằng mối quan hệ này có thời hạn hai năm và đến lúc đó nó sẽ kết thúc. Nếu giấu đi thì sẽ tránh được nhiều phiền phức hơn.
Và thế là, kỳ nghỉ hè đã đặt ra một khoảng cách khó có thể vượt qua giữa hai người.
---
Ban đầu, Tần Vân Dã không ngờ một kỳ nghỉ ngắn ngủi lại trở thành rào cản lớn đến thế.
Mọi kế hoạch hẹn hò mà anh đề xuất đều bị cô "phá" ngay từ khi mới nảy ra.
"Không được gọi thẳng video hay điện thoại cho em. Trước tiên, anh phải nhắn tin. Em kiểm tra an toàn rồi mới gọi lại, được không?"
Cô gái nhỏ ngồi đối diện anh trên ghế sofa, hàng lông mày khẽ nhíu, giọng điệu nghiêm túc đến mức khiến anh thấy mình như một nhân vật "khả nghi".
Là một người luôn được hoan nghênh ở bất cứ đâu, yêu cầu này khiến Tần Vân Dã bỗng thấy mình thật buồn cười, như thể bản thân không đủ đáng tin vậy.
"Hoan Hoan, tự do yêu đương là quyền của em mà…" Anh cố gắng phản bác, định bày tỏ ý kiến.
Nhưng chưa kịp nói hết câu thì cô đã như một chú chim nhỏ trên cành, nhích lại gần, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh.
Hàng mi dài của cô khẽ lướt qua sống mũi anh, mang theo cảm giác ngứa ngáy mơ hồ.
Tần Vân Dã hít một hơi thật sâu, cảm thấy lý trí của mình đang lung lay. Anh chậm rãi nắm lấy cổ tay cô, định nhấn mạnh lại ý kiến của mình: "Ý anh là, chúng ta không nên…"
Cô gái nhỏ lại áp sát, không hề có chút ý tứ, kéo anh vào một cái hôn sâu hơn, phá tan hoàn toàn mọi lập luận còn sót lại trong đầu anh.
Hơi thở nóng bỏng lan tỏa.
Tần Vân Dã bất lực nâng mặt cô lên, đáp lại nụ hôn một cách nồng nhiệt.
Trong bầu không khí đan xen sự ngọt ngào và ấm áp, mọi điều anh định nói đều tan biến, chìm vào những hơi thở ngày càng dồn dập.
Anh nhắm mắt lại, cuối cùng chọn cách thỏa hiệp.
---
So với gia cảnh hào nhoáng của nam chính và nữ chính, gia đình Du Hoan — hay đúng hơn là Tống Du Hoan lại đơn giản và bình dị hơn nhiều.
Ba mẹ cô đều là giáo viên. Họ sở hữu một căn nhà không lớn và một chiếc xe đã dùng nhiều năm.
Mẹ cô nghiêm khắc và cứng rắn, còn ba thì dễ tính, thân thiện. Hai người với tính cách trái ngược nhau nhưng lại tạo nên một gia đình yên ấm.