"Sao anh lại bế em ra đây được chứ?"
Du Hoan kinh ngạc, bản năng vòng tay ôm lấy cổ anh, vẫn chưa kịp hoàn hồn đã bị đặt ngồi xuống sofa.
Để ngăn cô nghịch ngợm chạy vào lại, Tần Vân Dã còn cố ý dỗ dành thêm: "Có cánh gà em thích ăn đấy."
---
Bữa tối hoàn thành, Tần Vân Dã lần lượt bưng thức ăn ra bàn.
Du Hoan cũng đứng lên vào bếp lấy bát đũa.
Trên bàn là những món ăn đơn giản nhưng đẹp mắt: một đĩa bò xào ngọn đậu xanh giòn ngọt, một đĩa đậu hũ chiên vàng ruộm, một đĩa bánh bò khô mua sẵn, hai bát canh cá trê đậu hũ sánh đặc thơm ngọt.
Đương nhiên, còn có một đĩa cánh gà hấp.
Du Hoan thử một miếng, hương vị rất ngon.
"Ngon thật đấy!" Cô ngạc nhiên reo lên: “Không ngờ anh nấu ăn cũng giỏi vậy."
Tần Vân Dã không bình luận mà chỉ bảo cô ăn nhiều thêm một chút.
Cô vừa ăn vừa thật lòng khen ngợi: "Ngon hơn em tưởng nhiều. Tay nghề anh thật khéo quá, làm gì cũng giỏi. Nếu em cũng thông minh như anh thì tốt biết bao."
"Cánh gà hấp vừa chín tới, mềm và thấm vị, không hề bị dai. Anh nếm thử đi."
Tần Vân Dã gắp một miếng cánh gà. Ngón tay cái của anh còn ửng đỏ vì bị nước nóng làm phỏng nhưng khóe môi anh khẽ cong lên, có vẻ như rất hài lòng.
Anh nghĩ lát nữa sẽ bảo trợ lý mua vài cuốn sách nấu ăn nâng cao. Dù sao cũng nên trau dồi thêm, sau này nấu cho cô những món ngon hơn, hợp khẩu vị hơn.
---
Ăn tối xong, Du Hoan ngồi khoanh chân trên sofa xem tivi, tiện miệng hỏi: "Chiều nay anh có phải làm việc không?"
Tần Vân Dã ngồi cạnh cô, dáng ngồi thẳng hơn nhiều, tay anh chỉnh lại vạt áo hơi xộc xệch của cô rồi nói với giọng chắc chắn: "Không."
"Buổi chiều muốn nghỉ ở đây hay ra ngoài đi dạo?" Anh hỏi.
"Không muốn ra ngoài đâu." Du Hoan ngáp dài.
"Muốn ngủ trưa không? Lên phòng trên tầng, thoải mái hơn nhiều đấy." Tần Vân Dã đề nghị.
Du Hoan lười nhác đáp: "Ngủ thế này cũng được."
"Anh bế em lên." Tần Vân Dã đưa tay ra.
Du Hoan ngơ ngẩn nghĩ đến cơ thể rắn rỏi, mạnh mẽ của anh bỗng cảm thấy có chút cám dỗ.
Cô giả vờ suy nghĩ vài giây rồi nhào vào lòng anh.
Tần Vân Dã bế cô như bế trẻ con, một tay nâng lấy chân, bước lên tầng. Cách bế này đòi hỏi rất nhiều sức lực.
Du Hoan không thể không nghĩ thầm: Người đàn ông này đúng là giỏi đến mức làm người khác không thể nào phản kháng được.
Du Hoan nặng khoảng năm chục ký, nhưng Tần Vân Dã bế cô lên cầu thang nhẹ nhàng như không.
Cô không kiềm được, chạm tay lên cánh tay săn chắc của anh, lần theo những đường nét cơ bắp nổi bật. Trong đầu thoáng hiện hình ảnh anh mặc vest chỉnh tề thường ngày, che giấu toàn bộ sự quyến rũ ẩn dưới lớp áo quần ấy.
Cũng coi như cô vừa "nghiệm" được vóc dáng hoàn hảo của nam chính.
“Cẩn thận chút đi ký chủ. Nam chính không thích bị cô làm như vậy đâu,” hệ thống bất ngờ xuất hiện, nhắc nhở cô. “Trong lòng anh ta chỉ xem cô là người thay thế thôi. Nếu cô phá hỏng sự *thuần khiết* của anh ta thì…”
“Thuần khiết... của anh ta?” Du Hoan lẩm bẩm, hoàn toàn không hiểu ý.
Tần Vân Dã đặt cô xuống giường, khẽ hôn lên trán cô. Anh định dặn cô nghỉ ngơi nhưng ánh mắt cô cứ dán vào anh, khiến anh không kìm lòng được, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
“Đây là sự *thuần khiết* mà anh ta nói sao?” Du Hoan nghi hoặc hỏi hệ thống.
Hệ thống không đáp lại được.
---
“Cuộc gặp chiều nay dời sang ngày mai, gửi tài liệu qua email cho tôi,” Tần Vân Dã căn dặn trợ lý qua điện thoại, giọng điềm tĩnh như mọi khi: “Ừm, ở nhà có cô bé không khỏe, tôi cần ở đây chăm sóc cô ấy.”
Trợ lý đã quen với thái độ nghiêm khắc thường ngày của Tần tổng, nghe thế thì sững người. Lần đầu tiên thấy Tần tổng không đến công ty mà còn phải báo cáo lý do?
“Dạ, dạ vâng.” Anh ta cứng đờ, mơ hồ đáp lại, đầu đầy dấu hỏi.