Biết rõ không được làm nhưng vẫn cố tình làm cho bằng được.
Cô thở gấp, đôi tay yếu ớt đập lên lưng anh trong vô vọng.
Hương vị chua nhẹ từ vỏ trái nho kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác khiến cô khẽ rên lên, đầy hối hận.
—
Tần Vân Dã dắt tay cô bước ra ngoài, không quên dặn nhân viên gói phần chả giò chiên mà cô còn muốn ăn.
Đôi tai cô vẫn đỏ bừng, ánh mắt cụp xuống không nói một lời nào, ngoan ngoãn đến lạ.
Bị hôn mà ngoan hẳn.
Những ngày gần đây trời nóng bức, ký túc xá mở điều hòa suốt ngày đêm, không khí trở nên khô ráo đến khó chịu.
Du Hoan tỉnh dậy, cảm thấy cổ họng sưng đau. Dù Nghiêm Di đã dẫn cô đi mua bánh bao nhân thịt kho thơm ngon nhưng cô vẫn uể oải, chẳng vui lên nổi.
Chiều không có tiết nên Tần Vân Dã đến đón cô đi ăn tối.
Vừa gặp mặt, anh đã nghe ra sự khác lạ trong giọng cô, lập tức nâng mặt cô lên, chăm chú quan sát sắc mặt: "Cổ họng khó chịu à?"
"Ký túc xá khô quá." Du Hoan mệt mỏi nằm dài ở ghế sau xe, không muốn nói nhiều.
Tần Vân Dã lập tức bảo tài xế đổi lộ trình đưa cô đến bác sĩ lấy thuốc trước.
Ban đầu anh định dẫn cô đến một nhà hàng nổi tiếng, thậm chí đã gọi món xong, trong đó có cánh gà cay mà cô thích. Nhưng bác sĩ dặn không được ăn cay nên anh đưa cô về căn biệt thự riêng của mình – một nơi có môi trường yên tĩnh và rất dễ chịu.
Tần Vân Dã đích thân giám sát để cô uống thuốc, sau đó tìm điều khiển tivi, bảo cô chọn chương trình mình thích. Rồi anh bước vào bếp.
Du Hoan lại hứng thú với chuyện Tần Vân Dã nấu ăn hơn.
Một thiếu gia sinh ra trong gia đình giàu có, được đào tạo để trở thành người thừa kế, thời gian tính bằng tiền bạc lại biết nấu ăn ư?
Cô bỏ điều khiển qua một bên, giống như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo anh vào bếp nhìn anh rửa nguyên liệu.
"Anh thường tự nấu ăn sao?" Cô tò mò hỏi.
"Không." Tần Vân Dã cắt thịt bò, động tác không hẳn thành thục nhưng rất chắc chắn, tạo cảm giác dù không quen việc cũng có thể nấu ra một bàn ăn hoàn chỉnh: “Trưa nay không có kế hoạch ở nhà nên anh không gọi cô giúp việc qua."
Du Hoan muốn giúp một tay nhưng chẳng những không làm được gì mà cô còn làm ướt tay mình, sau đó chùi lên người Tần Vân Dã. Cô còn vô tình đi qua đi lại làm anh vấp vài lần.
"Nhóc con à." Tần Vân Dã đột ngột gọi cô, giọng điệu bất lực một cách chân thật khiến Du Hoan gần như cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô đang định nhét ngò rí vào bó hành lá thì bị anh ngăn lại. Vẻ mặt cô như không có chuyện gì xảy ra, hai tay giấu ra sau lưng, lí nhí: "Em sợ anh cô đơ nên cố ý vào đây để làm bạn với anh mà."
"Cảm ơn em." Tần Vân Dã đặt dao xuống, lau khô tay, bình tĩnh đáp. "Nếu em chịu ngồi trên sofa xem tivi thì tốc độ nấu của anh sẽ nhanh hơn nhiều đấy."
Du Hoan không muốn nghe theo mà hỏi ngược lại: "Thế anh không muốn em ở đây sao?"
Câu nói còn chưa dứt, Tần Vân Dã bỗng quay người, bàn tay vừa rửa xong lạnh buốt nâng lên, nhẹ nhàng áp lên mặt cô. Cảm giác mát lạnh khiến cô rùng mình, từng sợi lông tơ trên người như dựng đứng.
"Muốn chứ." Anh nghiêm túc nói, ánh mắt sâu thẳm: “Nhưng anh càng muốn nhanh chóng nấu xong để em không còn khó chịu nữa."
Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô. Lòng bàn tay anh vòng ra sau gáy vỗ nhẹ như đang dỗ dành một đứa trẻ. Giọng anh dịu dàng: "Ngồi chờ anh, được không?"
Tim Du Hoan như có viên kẹo nổ, nhảy loạn trong l*иg ngực.
Cô hơi tránh ánh mắt của Tần Vân Dã, cảm thấy bị dỗ như vậy mà đồng ý thì mất mặt quá, nhưng không đáp lại thì lại chẳng biết làm sao. Cô bèn hừ khẽ một tiếng.
Dù sao, đi hay ở là do mình quyết định.
Chưa kịp nghĩ xong, Tần Vân Dã đã cúi người, hai cánh tay chắc khỏe bế thốc cô lên như bế trẻ con rồi đi thẳng ra ngoài.