Khi Tần Vân Dã bắt đầu dùng bữa, Du Hoan đã ngả người ra ghế, đầu dựa lên cánh tay anh, thần người ra suy nghĩ mông lung.
Anh nhìn thấy biểu hiện chán nản của cô gái nhỏ mới đưa tay xoa xoa đầu cô như an ủi.
Cô cũng chẳng phản kháng.
Trong đầu chợt nảy ra một ý định, Du Hoan mới ngẩng lên hỏi:
“Đồ ở đây có thể gói mang về không anh?”
“Có chứ.” Anh vừa dứt lời, cô đã ngẩng mặt lên, đôi mắt đen láy nhìn anh, giọng điệu ra lệnh: “Vậy anh không được ăn món này, em muốn ăn.”
Tần Vân Dã hơi ngừng lại rồi đề nghị: “Anh không ăn, nhưng trước khi về để anh nhờ bếp làm một phần mới, hương vị sẽ ngon hơn.”
“Không, em chỉ muốn món này thôi.” Cô cố tình làm khó, trong giọng nói tràn ngập sự nhõng nhẽo.
Anh nhìn cô chăm chú một lát, sau đó khẽ gật đầu: “Được.”
Nhưng sự tò mò của Du Hoan càng lúc càng lớn.
Cô cầm đũa, chấm vào nước trà rồi bắt đầu vẽ lên tay áo của anh.
Màu nước thấm vào chất vải cao cấp để lại dấu vết rõ ràng, cô còn cố ý nhắc nhở: “Quần áo của anh có đắt không?”
“Cũng bình thường.” Anh liếc nhìn tay áo bị cô nghịch ngợm, ngừng một chút rồi bình tĩnh cởϊ áσ khoác, đặt vào tay cô.
“Nếu thích thì cầm mà vẽ đi.”
*Vậy mà anh ấy cũng nhịn mình được hả trời?!*
---
Không cam tâm, Du Hoan lại tìm cách làm phiền.
Khi anh đang gắp đồ ăn, cô mới đẩy đĩa của anh sang một bên. Anh di chuyển đũa lần nữa thì cô lại đẩy, liên tục chọc phá khiến anh không thể ăn được.
Cuối cùng, anh buông đũa rồi giữ chặt tay cô lại.
Nhưng cô lập tức ôm vai anh, nhỏ giọng xin lỗi: “Anh ăn đi, em không nghịch nữa đâu.”
Tần Vân Dã nhìn cô một lát, tin lời cô rồi buông tay.
Thế nhưng khi cô đang bám lên lưng anh, lại để ý đến dĩa nho xanh trong góc, cô lập tức nảy ra một ý tưởng.
Cô lấy một quả nho, định nghịch ngợm đặt lên đầu anh nhưng chưa kịp thực hiện thì cổ tay đã bị giữ chặt.
Ngón tay anh hơi thô ráp, nhưng lực đạo vừa đủ, giữ chặt lấy cổ tay mềm mại của cô khiến cô chẳng thể động đậy.
Du Hoan nhìn anh, tự nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ: *Đến mức này rồi mà vẫn bình tĩnh được, rốt cuộc sức chịu đựng của anh ấy cao đến mức nào nhỉ?*
Tần Vân Dã không thể hiện rõ cảm xúc, chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn cô. Giọng nói trầm thấp cất lên lời nhận xét: "Em không ngoan chút nào cả."
Có lẽ vì đã thử thách được giới hạn của anh, tim Du Hoan đập loạn nhịp khi nghe câu nói đó.
Sắp tính sổ rồi sao? Cô nghĩ vu vơ, cảm thấy ít nhất mình cũng đã biết được sức chịu đựng của anh có giới hạn.
Du Hoan khẽ co người lại, bất giác trở nên rụt rè.
Tần Vân Dã cúi xuống, từ tốn hôn dọc theo ngón tay cô rồi chạm đến lòng bàn tay. Cảm giác ấm áp, ẩm ướt lướt qua khiến cô bối rối. Anh nhẹ nhàng cắn lấy trái nho xanh cô vừa nắm trong tay định nghịch ngợm.
Nhịp thở của cô bất giác trở nên gấp gáp, đôi mắt ngơ ngác nhìn anh, không đoán nổi anh định làm gì.
Những ngón tay thon dài của anh từ từ lướt qua gò má cô, từng cử chỉ chậm rãi, như trêu chọc. Từ đôi mắt lo âu căng thẳng, đến sống mũi nhạy cảm, rồi dừng lại ở đôi môi mềm mại và đỏ mọng.
Cảm giác hoàn toàn xa lạ ấy mang theo hơi ấm làm người ta run rẩy.
Tim Du Hoan như bị kích nổ, cô chỉ biết ngơ ngác chớp mắt liên tục trong hoảng loạn.
Rồi ngay giây tiếp theo, Tần Vân Dã cúi xuống hôn cô.
Trái nho nguyên vẹn được truyền vào miệng cô, vừa chạm đến môi thì bị cô cắn vỡ.
"Em biết em giống cái gì không hả cô bé?" Trong khoảng hở giữa nụ hôn, Tần Vân Dã khẽ hỏi, giọng nhẹ như tiếng thì thầm.
"Giống một con mèo không biết nghe lời vậy."
Trước khi được nhận nuôi, ngoan ngoãn, ngoắc ngoải, ngay cả tiếng kêu cũng mềm mại đáng thương. Nhưng mang về nhà rồi thì đổi mặt hoàn toàn, kiêu ngạo, tự đắc, cư xử như mình là chủ nhân.