Xuyên Thành Nữ Xứng Nhưng Là Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 18

Tần Vân Dã đã quen đối mặt với sóng gió trong kinh doanh, luôn giữ một phong thái lạnh lùng và điềm tĩnh. Nhưng khoảnh khắc cảm nhận được cái kéo nhẹ đầy uất ức ấy, trái tim anh như muốn tan chảy.

Anh không nói lời nào mà quay người lại, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, khẽ siết chặt.

Đôi tay mềm mại ấy khiến anh cảm thấy như đang bảo vệ một điều gì đó mong manh, quý giá đến mức không nỡ buông ra.

Phòng ăn riêng được bày trí hoàn toàn bằng đồ nội thất gỗ, từng món đồ đều toát lên vẻ trang nhã. Gần tường đặt một chậu trúc thiên môn, lá xanh mướt, tạo hình tao nhã, bóng đổ trên tường thành một bức tranh ấn tượng.

Bàn ăn đặt gần cửa sổ, bên ngoài là tiểu cảnh hoàn non bộ được thiết kế tỉ mỉ. Sương mù vờn quanh, tiếng nước róc rách khẽ vang vọng, mang lại cảm giác yên tĩnh đến kỳ diệu.

Không biết đã tốn bao nhiêu công sức để tạo ra khung cảnh thế này.

Trong khi Du Hoan chú ý đến mọi chi tiết của không gian thì sự chú ý của Tần Vân Dã lại hoàn toàn đặt trên người cô.

Trước khi ngồi xuống, anh chu đáo kéo ghế cho cô. Trước khi đồ ăn được mang lên, anh lại dùng nước nóng tráng qua bộ bát đũa của cô.

Du Hoan ngồi bên cửa sổ, tò mò thò tay ra ngoài định chạm vào dòng nước đang chảy. Đầu ngón tay cô hơi ướt, quay lại định tìm giấy lau thì đã thấy chiếc khăn tay thêu tinh xảo của Tần Vân Dã nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay cô.

Cô liếc nhìn anh, rồi nhìn chiếc khăn tay cầu kỳ kia. Chẳng hiểu sao cơn giận ban nãy cũng nguôi đi mất một nửa.

---

Đồ ăn ở đây quả thật xứng đáng với sự tinh tế của nơi này.

Trà thượng hạng để lại dư vị ngọt nơi đầu lưỡi. Các loại bánh điểm tâm được chế biến bởi đầu bếp lão luyện, mềm mại và ngọt ngào. Các món ăn đều bày biện đẹp mắt, hương vị thơm ngon khiến người ta phải thèm thuồng.

Du Hoan để ý đến đĩa cam quýt xanh nhưng thay vào đó lại cầm một chiếc bánh bí đỏ vàng óng ăn trước.

Tần Vân Dã thì chậm rãi bóc vỏ một quả quýt, cẩn thận đến mức gỡ cả những sợi xơ trắng trên múi quýt.

Cô vừa nhấm nháp xong chiếc bánh, chưa kịp lấy gì tiếp thì đã thấy anh đưa một múi quýt đến sát môi mình. Cô ngập ngừng, nhưng mùi thơm ngọt dịu của quýt đã khiến cô không cưỡng lại được, ngoan ngoãn há miệng ra.

Khoảnh khắc đó như một tín hiệu phá băng giữa hai người. Không khí trong phòng bỗng trở nên hòa nhã, gần gũi hơn.

“Ngồi lại gần đây một chút, bên đó hơi nhiều hơi nước lắm.”

Tần Vân Dã kéo ghế bên cạnh mình ra. Ban nãy anh đã muốn nói điều này, nhưng lo cô không vui nên chỉ lặng lẽ kéo ghế đối diện.

Du Hoan không ngần ngại di chuyển qua, vừa ăn vừa uống, tận hưởng sự thoải mái khi anh liên tục gắp đồ ăn cho cô, thỉnh thoảng còn đút hoa quả cho cô ăn nữa.

Sự chăm sóc tỉ mỉ này nếu dành cho người khác có thể khiến họ thấy không quen, nhưng với một người lười biếng bẩm sinh như Du Hoan thì đây chỉ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn mà thôi.

---

Cô gái nhỏ tham ăn.

Nửa đĩa chả giò tôm cua đã bị cô xử lý, bánh bao nhân rau rừng thì ăn hết một nửa, há cảo tôm thì thêm hai cái, chưa kể bánh bí đỏ, bánh nếp đường đỏ… tất cả các món khác cô đều ăn qua vài miếng. Còn uống một bát canh vịt hầm.

Đến lúc tốc độ ăn chậm lại, bụng cô đã no căng nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào một chiếc bánh nữa.

Tần Vân Dã đặt một ly trà nóng vào tay cô, ánh mắt nhìn chiếc bụng tròn trịa của cô, nhẹ nhàng khuyên: “Đợi một chút rồi hãy ăn tiếp.”

Nhìn thấy sự dịu dàng trong thái độ của anh, Du Hoan bất giác nhận ra: *Bây giờ mình không còn là người theo đuổi nữa, mà đã trở thành bạn gái chính thức của anh ấy rồi.*

Nay cô đã ở một cương vị mới, nên thái độ… có vẻ như cũng có thể thay đổi được.