“À, còn nữa, tìm giúp tôi vài cuốn sách dạy nấu ăn, hoặc để ý các khóa học về nấu nướng. Tôi cần nâng cao kỹ năng bếp núc để người yêu của mình hài lòng hơn.”
…Cái này cũng cần báo cáo à?
Trợ lý ngẩn ngơ, hồi lâu mới kịp hoàn hồn. Đột nhiên cảm thấy mình vừa bị nhét đầy một miệng “cẩu lương” ngọt ngào.
Đã khó chịu vì công việc vốn đã chẳng dễ dàng, giờ lại càng thêm cay đắng. Anh trợ lý thở dài, cảm giác cuộc đời mình cứ thế trôi qua không chút hy vọng gì.
Rõ ràng không phải Tần tổng đang báo cáo, mà là khoe khoang tình yêu tihf có!
Sau một hồi tự thương tiếc cho bản thân, anh ta vẫn không khỏi cảm thán: đến một người như Tần tổng, khó tính và nghiêm khắc mà còn có người yêu... Thế thì cớ gì mình vẫn còn cô đơn chứ?
…
Du Hoan có một giấc ngủ trưa vô cùng thoải mái. Sau khi tỉnh dậy, cô đi dạo trong khu vườn sau nhà, rồi cuộn mình trong thư phòng đọc sách. Cô còn uống hai cốc trà kim ngân hoa mà Tần Vân Dã pha, vậy là cả buổi chiều nhẹ nhàng trôi qua.
Chỉ một lát sau, ký túc xá nhận được một món quà từ Tần Vân Dã – một chiếc máy tạo độ ẩm. Không chỉ giải quyết triệt để vấn đề không khí khô mà còn mang lại lợi ích cho cả phòng ký túc.
…
Du Hoan là sinh viên năm ba ngành mỹ thuật. Cô đã vượt qua giai đoạn học hành căng thẳng nhất, giờ đây thời gian rảnh rỗi nhiều hơn.
Ngoài giờ học, cô và bạn cùng phòng Lâm Khâm cùng nhận một công việc bán thời gian vẽ tranh minh họa. Tuy số tiền kiếm được không nhiều nhưng công việc này khá thú vị vì liên quan đến chuyên ngành, lại còn giúp cô tiếp xúc với những điều mới mẻ ngoài lớp học nữa.
Hôm đó, Tần Vân Dã hẹn đón Du Hoan đi gặp gỡ bạn bè của anh. Đây không phải lần đầu, từ lúc hai người quen nhau chưa lâu thì bạn bè của anh đều đã biết sự hiện diện của cô.
Du Hoan cùng hệ thống bàn bạc rất lâu, cuối cùng kết luận: nam chính làm vậy có lẽ để thông qua bạn bè, nhanh chóng lan truyền tin tức rằng anh đã có một “người thay thế” tới nữ chính hiện đang ở nước ngoài.
Nếu không, sao lại để bạn bè biết cô làm gì? Để tạo cảm giác an toàn cho nữ phụ sao?
Lần này không chỉ là một bữa ăn đơn thuần mà là một buổi tiệc nhỏ mang tính chất tụ họp, có nhiều trò chơi, không quá trang trọng.
Đã đi cùng vài lần, Du Hoan cũng rút ra kinh nghiệm. Cô nhanh chóng trang điểm và thay một bộ váy phù hợp.
Cùng lúc đó, trong ký túc xá, Kiều Hi bất ngờ bật cười khúc khích khi nhìn vào điện thoại.
Cô ấy đang nói chuyện với cậu em trai Kiều Duệ của mình, chế nhạo bức ảnh tập gym mà cậu ấy đăng trên trang cá nhân: “Em đang bày trò gì vậy?”
Kiều Duệ nhận ra sai sót, hoảng hốt kêu lên: “Chết tiệt, chị là người duy nhất có thể thấy bài đăng này rồi!”
“Chặn chị à? Vậy em đăng để ai xem? Thằng nhóc này, tâm tư xấu xa ghê.” Kiều Hi vừa tặc lưỡi vừa cười đầy ẩn ý.
Kiều Duệ xóa ngay bài đăng không đúng chỗ, do dự một lúc lâu rồi cuối cùng quyết tâm liều mình, hít sâu rồi nhanh chóng hỏi Kiều Hi với tốc độ tên lửa:
“Chị, chị dùng ánh mắt đánh giá đàn ông hàng ngày của chị mà thật lòng nhận xét cơ bắp hiện tại của em đi.”
Kiều Duệ vốn có vóc dáng tốt, cao ráo, trẻ trung, lại thích vận động. Dáng người cậu ấy vốn đã săn chắc, mấy ngày chăm chỉ tập luyện càng làm nổi bật hơn những đường nét khỏe khoắn, trông rõ ràng hơn hẳn.
“Cũng ra dáng đấy, nhưng chưa nhiều lắm.” Kiều Hi thản nhiên đánh giá.
Kiều Duệ thở phào. Miệng lưỡi sắc sảo của chị gái mà thốt ra được những lời này thì tức là tạm chấp nhận được rồi.
Cậu ấy chỉnh lại bài đăng trên trang cá nhân, lần này chỉ đặt chế độ “chỉ một người có thể xem.” Nghĩ đến phản ứng của cô gái ấy khi nhìn thấy, mặt cậu ấy vô thức hơi nóng lên.