Điên Phê Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 14: Đánh đàn

Đường Chu Tước hai bên đều được trồng cây hòe, cành khô treo đầy những chiếc đèn l*иg cung đình. Dưới màn đêm, ánh sáng từ những chiếc đèn rực rỡ sắc màu càng làm khung cảnh trở nên sống động. Vì Đại Ung không cấm đi lại ban đêm, nên sau bữa tối, con đường này càng thêm náo nhiệt. Nhiều người qua lại dừng chân ngắm nhìn ánh đèn lung linh.

Trên tầng cao nhất của Thanh Huy Lâu, Yến Trăn ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Trên bàn đặt một bàn cờ tàn, quân đen chiếm hơn nửa bàn cờ, quân trắng thì chỉ còn lại chút sức tàn.

Cửa sổ bên cạnh hé mở, từ đây có thể nhìn xuống con đường Chu Tước nhộn nhịp.

Một người đàn ông mặc y phục đen giản dị xuất hiện từ đầu hẻm, sau đó nhanh chóng hòa lẫn vào dòng người tấp nập.

Yến Trăn hất cằm về hướng người đó biến mất, hỏi:

“Người đó đi đâu vậy?”

Tiết Trình, đang đứng ngay cửa sổ, trả lời:

“Nhìn hướng đi, có lẽ là đến Thiện Hưng Phường.”

Ai cũng biết, ở Thiện Hưng Phường chỉ có duy nhất một tòa dinh thự: Định Quốc Công phủ.

“Có vẻ như nhà họ Vinh đang mất kiên nhẫn.” Yến Trăn cầm một quân đen, ngắm nghía một lát rồi định đặt xuống bàn cờ, nhưng cuối cùng lại ném trở lại ống đựng quân. “Nhưng dẫu có giãy giụa, cũng chẳng thể thoát khỏi thế trận.”

Tiết Trình đáp:

“Vinh gia quả không thể so với Đào gia, căn cơ không đủ vững chắc. Bây giờ hai nhà không thể kết thông gia, họ đành phải tìm hướng đi khác.”

Yến Trăn cười nhạt:

“Thế lực của Vinh gia chỉ ở Túc Châu. Ở kinh thành, họ chỉ có mỗi Vinh Cửu Xuyên.”

Lúc ở chùa Ngọa Long, Yến Trăn đã từng gặp qua Vinh Cửu Xuyên.

“Nhìn hắn nhu nhược như vậy, chỉ e sẽ bị Đào Úc Lâm –một lão cáo già – dày vò đến thảm a.”

Tiết Trình trấn an:

“Điện hạ yên tâm, cả Vinh phủ và Định Quốc Công phủ đều đã có người của chúng ta cài vào.”

Yến Trăn chỉ thản nhiên đáp “ân”, sau đó hỏi:

“Tin tức từ Lũng Hữu đã về chưa?”

“Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai sẽ có hồi âm.”

Yến Trăn nói:

“Sáng mai, bảo Liên Huy tự mình đến đó, đưa người an trí ở ngoài thành trước. Nhiều người đi vào Trường An cùng lúc sẽ dễ bị chú ý, hãy cho họ vào từng nhóm nhỏ, sau đó sắp xếp chỗ ở riêng.”

“Vâng.”

Yến Trăn đứng dậy, nhìn về phía xa. Trong màn đêm, cung thành hiện lên mờ mịt như một con thú khổng lồ ẩn mình. Cách đó không xa, ánh đèn từ Định Quốc Công phủ sáng rực rỡ, nhộn nhịp tiếng đàn ca.

Nhưng hắn biết rõ, đó chỉ là ánh sáng cuối cùng trước khi tòa nhà cao sụp đổ.

Mười ngày sau, là ngày sinh nhật thiên tử, cả nước chúc mừng.

Do Hoàng đế Vĩnh Nguyên lâu nay không tham gia triều chính, chỉ ở Hoa Thanh cung tại núi Ly Sơn dưỡng bệnh, nên từ tờ mờ sáng, các quan viên tam phẩm trở lên đã mặc triều phục, đi xe ngựa đến Hoa Thanh cung để dâng lễ và chúc thọ.

Đường Chu Tước nhộn nhịp xe ngựa qua lại, binh lính Kim Ngô Vệ cầm đao đứng hai bên giữ trật tự, nhưng dân chúng vẫn chen chúc hai bên đường để xem náo nhiệt. Tiếng người huyên náo, khung cảnh sôi động vô cùng.

Trong không khí lễ hội đó, phủ Đào gia vẫn giữ vẻ yên tĩnh khác thường. Đào Lệnh Nghi, vì dưỡng bệnh, hoàn toàn không nghe thấy những ồn ào bên ngoài.

Mấy ngày gần đây, nàng uống thuốc an thần do Lưu đại phu kê, lại có thêm gối hương trợ giấc, nên tinh thần ban ngày tốt hơn nhiều. Giờ đây, nàng đã có thể ngồi trong sân đến hai canh giờ.

Ở nơi này, cách xa trung tâm hoàng thành, không hề nghe thấy tiếng đàn sáo. Dưới mái hiên, những cành tường vi nhẹ lay trong gió. Đào Lệnh Nghi ngồi xếp bằng trên chiếc sập phủ gấm, mặc một bộ váy màu nhã nhặn, khoác thêm áo bông màu vàng nhạt. Sắc đẹp của nàng khiến hoa cỏ xung quanh cũng phải lu mờ.

Mấy tiểu tỳ nữ ngồi trên bậc thềm đá trước hành lang, vây quanh nàng thành một nửa vòng tròn.

Trong lòng Đào Lệnh Nghi là cây tỳ bà làm từ gỗ tử đàn năm dây. Nàng thử chỉnh dây đàn, sau đó nhìn các tỳ nữ mà hỏi:

“Các ngươi có muốn nghe một khúc không?”