Pháo Hôi Cá Mặn Bị Nam Chủ Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi

Chương 4

“Ha, nhắm mắt lại đi.”

Khương Chí gật đầu cái rụp, ngoan ngoãn nhắm chặt mắt, chỉ nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang dần dần nhỏ lại rồi biến mất. Cậu mới lén mở mắt, vừa mở ra đã thấy Tiểu Mễ ngậm chặt chiếc khăn tắm, mắt to long lanh nhìn cậu.

Cảnh tượng quá ngốc nghếch và buồn cười.

Khương Chí: “...Phụt, hahaha!”

---

Trên tầng, Chúc Toại giữ gương mặt điềm tĩnh khi bước lên cầu thang. Chỉ khi đảm bảo rằng không ai dưới nhà có thể nghe thấy, anh mới siết chặt nắm tay lao thẳng vào phòng ngủ. Đôi tai anh đỏ bừng lên trông như sắp nhỏ máu.

Khương Chí dám cười anh.

Anh lẩm bẩm đầy căm phẫn nghĩ.

Chờ mà xem, chỉ cần dám đi làm muộn là tôi sẽ trừ ngay một nghìn rưỡi lương của cậu!

Còn Tiểu Mễ… Nghĩ đến cái con chó ngốc ấy, Chúc Toại nghiến răng ken két, quyết định lấy đồ chơi yêu thích mà Tiểu Mễ ôm ngủ mỗi đêm đi giặt cho nó khỏi tìm thấy luôn.

---

Dưới nhà, Khương Chí sau khi cười no nê cũng dần nhận ra tình hình. Cậu sờ đầu Tiểu Mễ, cảm thấy vô cùng hối hận.

Cậu đã nhìn thấy thứ không nên nhìn, lại còn cười lúc sếp mình mất mặt…

Tiêu rồi. Mới bắt đầu công việc thôi mà sắp thất nghiệp tới nơi rồi.

Khi Chúc Toại từ trên lầu đi xuống, Khương Chí đã tự giác ngồi cách xa Tiểu Mễ một chút. Cậu không dám mở miệng nói chuyện mà chỉ dám ngước mắt lên nhìn Chúc Toại với vẻ mặt hối lỗi, đôi mắt chớp chớp như muốn nói: Tôi sai rồi.

Chúc Toại nhận ra ánh mắt đó nhưng làm như không hiểu, thản nhiên phản đòn: “Mắt ngứa thì đi khám đi.”

Khương Chí cứng họng cúi đầu xuống, lần này mắt cũng không dám chớp nữa. Trong đầu cậu chỉ nghĩ đến cảnh bị đuổi việc.

Khi cậu còn đang miên man suy tính, một thứ gì đó mềm mềm được ném vào lòng. Chưa kịp phản ứng thì Tiểu Mễ đã vẫy đuôi chạy tới, háo hức sủa ầm ĩ.

Chúc Toại nhàn nhạt ra lệnh: “Cầm con búp bê này lên giả vờ giặt đi.”

“...Hả?”

Chúc Toại cau mày, thở dài rồi giải thích thêm: “Đây là đồ chơi của Tiểu Mễ. Mang ra máy giặt ngoài ban công bỏ vào trong, đừng bật máy, chỉ cần đóng cửa lại. Chờ nửa tiếng thì lấy ra.”

Nói xong, anh còn không quên dặn dò: “Nhớ đừng giặt thật đấy.”

Khương Chí hiểu ra, gật đầu rồi đứng dậy làm theo. Nhưng khi cậu vừa bước được một bước, Tiểu Mễ đã nhanh nhẹn lao tới, quấn vào chân cậu làm cậu mất thăng bằng.

Cả người cậu cùng con búp bê ngã nhào… còn ngã thẳng vào người Chúc Toại.

Mặt cậu đâm thẳng vào cổ của Chúc Toại.

Cả hai đứng im: “…”

Trước khi Chúc Toại kịp mở miệng, Khương Chí đã bật ra một câu “Ôi trời đ* m*—!” rất rõ ràng.

Chúc Toại hơi sững lại, cúi đầu nhìn. Người trong lòng anh còn chưa kịp mở miệng, vậy tiếng đó từ đâu ra?

Khương Chí bối rối, vội vàng đẩy anh ra. Trong lúc luống cuống, cậu lại lỡ chân giẫm lên bàn chân của Chúc Toại.

Cảm giác chết lặng ập đến, Khương Chí gần như muốn ngất đi tại chỗ, cậu thầm nghĩ: Sao hôm nay mình lại tệ đến vậy chứ?

Trong đầu vang lên tiếng hét của hệ thống:

[Tiêu đời rồi! Tiêu thật rồi! Có khi nào Chúc Toại đánh cậu một trận rồi vứt ra ngoài không đây?]

Tiếng hét vang dội đến mức làm Chúc Toại choáng váng. Anh khẽ nói: “Đánh cái gì? Tôi là người của công chúng đấy.”

Chúc Toại hít sâu, giọng trầm xuống: “Mau đi đi.”

Nghe vậy, Khương Chí sáng bừng mắt, ôm búp bê chạy biến. Nhưng dù đã đi xa nhưng tiếng cười khúc khích trong lòng cậu vẫn truyền thẳng vào tai Chúc Toại.

Chúc Toại sững người: “...?”

Giọng cười đó… nghe ngốc thật.

Thì ra, Trợ lý Khương của anh không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài.

Bề ngoài và bên trong… khác nhau thật đấy.



Chúc Toại tiếp thu mọi việc rất nhanh, kể cả chuyện có thể nghe thấy tiếng lòng của Khương Chí, anh cũng giữ thái độ điềm nhiên.

Tuy nhiên, anh lại nghĩ rằng suy nghĩ trong lòng là chuyện riêng tư của mỗi người, anh không nên nghe trộm.

Nhưng đây là một thế giới giả lập, còn anh chỉ là một NPC, anh còn có thể làm gì khác nữa đây?