Cậu vội vã cầm điện thoại lên, ấp úng: “Là tôi đây.”
“Ồ, nghe lâu thế, suýt nữa gọi cảnh sát rồi đấy.”
[Lâu cái gì chứ, đây là lần nhanh nhất tôi từng nghe máy đấy!]
Khương Chí kìm nén sự phản kháng, cậu bình tĩnh nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi đang định tắm.”
Chúc Toại khẽ hừ một tiếng rồi nói với giọng đều đều: “Cái số này có thể tìm ra tài khoản mạng xã hội của tôi. Thêm tôi vào đi, tôi gửi địa chỉ và mật mã cửa. Mai đến làm luôn nha.”
“... Ừ.”
“Vậy hẹn gặp cậu vào ngày mai nhé trợ lý Khương.”
Cuộc gọi im lặng một lúc, Khương Chí nghĩ đối phương đã ngắt máy thì lầm bầm: “Mai là thứ Bảy mà. Đúng là tên sếp nào cũng… chết tiệt.”
“Sếp nào cũng gì cơ?”
Giọng nói đột nhiên vang lên từ điện thoại, Khương Chí giật nảy mình. Trời đất ơi, cậu chưa ngắt máy! Cái bóng nhỏ trong đầu đang gào thét, còn ngoài miệng nhanh chóng bẻ lái: “Người sếp nào cũng… vất vả cả.”
“Khách sáo quá đó trợ lý Khương. Mai gặp lại.”
Tiếng "tách" vang lên khi điện thoại được dập máy. Khương Chí không yên tâm, lập tức tắt nguồn rồi gục đầu xuống giường rêи ɾỉ.
*Xấu hổ quá đi.* Cậu vừa bỏ phỏng vấn chạy lấy người, giờ lại suýt nói xấu sếp ngay trước mặt anh. Nghĩ đến ngày mai phải gặp lại Chúc Toại, cậu chỉ muốn gục ngã thôiiiii.
---
Sáng hôm sau, đúng giờ hẹn, Khương Chí xuất hiện trước cửa nhà Chúc Toại. Cậu vừa nhập mật mã, vừa ngáp một cái rõ to, trong lòng lẩm bẩm chửi thầm sếp của mình vài câu.
Bước vào nhà, cậu ngoan ngoãn ngồi lên ghế sofa, nhắm mắt lại định tranh thủ ngủ gà ngủ gật.
[Ký chủ, đừng ngủ! Chúc Toại đang tắm, mau gõ cửa đi, đảm bảo anh ấy sẽ quấn khăn tắm ra mở cửa. Hai người nhất định sẽ tiến triển tình cảm đấy!]
Nghe vậy, cơn buồn ngủ lập tức tan biến. Khương Chí gào thét trong lòng, tiện thể chửi luôn hệ thống: “Formaldehyde, cậu không có chút đạo đức nào sao? Sao lại đi xem người ta tắm chứ!”
“Không phải đâu! Là chỉ số cốt truyện gợi ý đó mà!”
“Ủa vậy hả?” Khương Chí hờ hững đáp, nhưng vẫn ngồi yên trên ghế, mặc kệ hệ thống kêu la.
Cậu cũng đâu có sở thích nhìn người quấn khăn tắm.
Ở tầng trên, Chúc Toại đã tắm xong. Đợi một lúc vẫn không thấy cốt truyện xảy ra, anh nhíu mày. Tắm lần thứ hai cho kỹ lưỡng rồi quấn khăn tắm bước xuống, thầm nghĩ có khi nào Trợ lý Khương tới muộn không.
Khi đi xuống, anh chợt thấy Khương Chí đang ngồi ngay ngắn trên sofa, dáng vẻ thẳng thớm như học sinh tiểu học đang chuẩn bị hát bài *Người Dũng Cảm Cô Độc*.
Chúc Toại nhịn cười, cảm thấy trợ lý của mình… thật ngốc nghếch.
Khương Chí liếc mắt thấy anh đang tiến lại gần, trong đầu nghĩ ra một đống lời để chào hỏi. Nhưng khi đứng lên, cậu chỉ thốt ra đúng một câu: “Chào buổi sáng.”
… Rồi im bặt.
Chúc Toại chỉ khẽ gật đầu, vòng qua người cậu đi về phía sofa. Nhưng chưa kịp ngồi xuống thì từ đâu vang lên tiếng chó sủa, theo đó là tiếng bước chân dồn dập.
Một cái bóng đen lao thẳng về phía Chúc Toại, cái đuôi vẫy rối rít. Trước khi hai người kịp phản ứng thì con chó đã cắn vào khăn tắm và giật phăng nó xuống đất.
Chúc Toại: “…”
Khương Chí: “!!!”
Tình huống xảy ra quá bất ngờ khiến Khương Chí sững sờ vài giây rồi vội vàng quay người lại, mặt đỏ bừng như bị lửa thiêu.
Cậu nhìn thấy rồi, Chúc Toại mặc đồ lót màu đen.
Chúc Toại phản ứng rất nhanh, cúi xuống định kéo lại khăn tắm nhưng chú chó Husky tên Tiểu Mễ của anh lại cắn chặt không chịu nhả ra.
Tiểu Mễ tưởng chủ nhân đang chơi trò giằng co nên càng lúc càng phấn khích, giật khăn mạnh hơn.
*Xoẹt!*
Khăn tắm rách toạc.
“Tiểu Mễ, em điên rồi sao?” Chúc Toại giận dữ, giáng một cái tát lên đầu chú Husky.
[Tiểu Mễ?] Khương Chí nghe thấy tên chú chó và nhìn cảnh tượng vừa diễn ra mà bật cười “phụt” một tiếng. Cậu thực sự không nhịn nổi nữa.
Chúc Toại: “…”
Anh quay đầu, nụ cười lạnh nở trên môi: “Trợ lý Khương, vui lắm sao?”
Khương Chí lập tức thu lại nụ cười, nhanh chóng chữa cháy: “Không, không phải… Tôi cười vì sếp đánh chó giỏi quá, đau tay không sếp?”