Pháo Hôi Cá Mặn Bị Nam Chủ Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi

Chương 5

---

Tại ban công, Khương Chí đặt con búp bê vào máy giặt. Tiểu Mễ cuống cuồng cào vào cửa kính trong suốt, lại còn cắn vạt áo Khương Chí để kéo cậu ra.

Khương Chí nhắm mắt, vờ như không thấy, vừa nghĩ: Mọi chuyện rắc rối hôm nay đều bắt nguồn từ con chó này, mình quyết không mủi lòng đâu!

Chúc Toại ngồi trên sofa, nghe thấy động tĩnh ở ban công rồi khẽ hừ một tiếng. Xem ra Khương Chí cũng biết điều.

Hệ thống “Formaldehyde” lại xuất hiện muộn màng trong đầu Khương Chí, phấn khích reo lên:

[Ký chủ ơi, cậu siêu quá! Không nghe lời tôi nhưng lại nghĩ ra cách hay hơn!! Cậu thật quá đáng~ nhìn thấy cơ thể của đối tượng công lược còn nhào thẳng vào lòng anh ấy nữa, tuyệt vời!]

Giọng của hệ thống, tình cờ lọt vào tai Chúc Toại. Đôi mắt của anh lập tức tối sầm lại: Hóa ra tất cả đều do Khương Chí cố ý sao?

Nhưng ngay sau đó, tiếng phản bác của Khương Chí vang lên:

[Cậu tự nhiên xuất hiện làm tôi hết hồn! Formaldehyde à, cậu không chỉ vô dụng mà còn không có tí não nào nữa. Tất cả là tại con Husky này, cậu nghĩ tôi muốn à? Suýt thì mất việc đấy!]

Một câu “không có não” tiện thể vừa mắng hệ thống, vừa mắng luôn Chúc Toại.

Chúc Toại: “…”

Hệ thống của Khương Chí có tên là “Formaldehyde” sao? Chúc Toại bật cười.

Cái tên gì thế, còn không hay bằng Tiểu Mễ nhà mình nữa.

---

Nửa tiếng trôi qua, Khương Chí trả lại búp bê cho Tiểu Mễ đúng giờ. Nếu không làm thế thì cậu cảm giác con chó này sẽ phát điên lên mất.

Trở lại sofa, Khương Chí ngồi thẳng thớm, tay mân mê áo, trong đầu suy nghĩ có nên báo với Chúc Toại rằng nửa tiếng đã qua. Nghĩ mãi không dám mở miệng, cậu ngồi ủ rũ như một đứa trẻ làm sai.

Chúc Toại nhìn mà không nói gì, chỉ cầm ly nước đưa cho Khương Chí: “Trợ lý trước của tôi sắp đến rồi. Cậu phối hợp làm việc xong thì có thể về. Còn ly nước này tôi chưa uống, cậu uống đi.”

Nói xong, anh đứng dậy lên lầu, coi như dùng hành động này để thay cho lời chấp nhận lời xin lỗi “thầm lặng” từ Khương Chí.

Khương Chí không nghĩ nhiều mà uống liền nửa ly nước. Rõ ràng chẳng làm gì mà sao vẫn thấy mệt như vậy.

---

Người trợ lý trước đến rất nhanh, nói chuyện cũng cực kỳ nhanh, khiến đầu óc Khương Chí quay mòng mòng. Cậu đành dùng điện thoại ghi âm lại rồi về nhà cặm cụi chép ra hai trang giấy đầy ắp chữ.

Ngồi gặm mì ăn liền giá ba tệ, nhìn hai trang giấy trước mặt, Khương Chí thở dài thườn thượt.

Chết không đáng sợ. Đi làm và nghèo mới đáng sợ.

---

Sáng hôm sau, lúc sáu giờ, hồn của Khương Chí vẫn còn ngủ trên giường nhưng thân xác đã ngồi trong xe Chúc Toại, trên tay cầm ly cà phê mà Tô Lộ đưa.

Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy và giọng Tô Lộ bàn về công việc. Nghe qua, Khương Chí mới biết người phụ nữ nhanh nhẹn hôm qua là quản lý của Chúc Toại.

Tô Lộ ngồi ghế phụ, còn Khương Chí và Chúc Toại ngồi hàng ghế sau.

Thừa lúc Tô Lộ mải nói, Khương Chí lén liếc nhìn Chúc Toại, thấy anh đang tập trung đọc kịch bản. Trong lòng cậu chợt cảm thán nghề diễn viên thật là vất vả. Nhưng còn chưa cảm thán xong thì ánh mắt lại bị thu hút bởi những ngón tay lật kịch bản của Chúc Toại.

Chậc, mấy ngón tay này… Sao chỗ nào trên người Chúc Toại cũng đẹp thế nhỉ?

Ngón tay đang lật kịch bản của Chúc Toại khựng lại: Trợ lý Khương, cậu đang nghĩ gì vậy?

Tiếng lòng của Khương Chí lại vang lên: Thân người cao lớn, ngón tay cũng dài hơn. Thật ngưỡng mộ quá, hu hu.

Chúc Toại: “…”

Khương Chí hoàn toàn không biết Chúc Toại đang nghĩ gì. Cậu cúi đầu, hai tay cầm chặt ly cà phê nóng hổi, thổi nhẹ rồi cẩn thận nhấp một ngụm.

Ngay lập tức, mặt cậu nhăn tít lại, dù ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng đã gào thét: Trời ơi là trời, cà phê để gϊếŧ người à? Đắng chết mất!

Chê bai xong, cậu mới đặt ly cà phê ra xa, quyết không uống thêm.

Chúc Toại ngước nhìn, nhướng mày, tiện tay lấy lại ly cà phê uống thử một ngụm. Hương vị không hề đắng như anh nghĩ.