Bé Con Đối Thủ Một Mất Một Còn Muốn Nuôi Tôi

Chương 28

Cậu bé lớp trưởng cũng muốn có một người em trai dễ thương như vậy, vừa ngoan vừa đáng yêu.

Thực ra, nói đúng ra thì trong lớp các bạn nhỏ đều lớn hơn Dụ Thư một chút. Dụ Thư bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Cậu cảm thấy lời của lớp trưởng không sai, nhưng ở đâu đó vẫn có gì đó… không đúng lắm. Đầu óc cậu như bị lag, không biết phải trả lời thế nào.

Bầu không khí đang ngưng trệ thì một chiếc bình giữ nhiệt bị đặt mạnh xuống bàn, phát ra tiếng động lớn. Âm thanh khiến lớp trưởng giật mình rồi ngẩng đầu lên nhìn.

Sắc mặt Lục Hành Chu tối sầm lại. Cậu ấy chỉ mới rời đi một chút mà đã có người nhân cơ hội "đào góc tường" của mình rồi.

Dụ Thư cũng ngẩng đầu: "Anh?"

Anh trai lại không vui rồi.

"Sắp vào học rồi." Lục Hành Chu lạnh lùng nhắc nhở.

Phải rồi, đã hết giờ ra chơi từ lâu. Dụ Thư đẩy đống đồ ăn về phía lớp trưởng:

"Cảm ơn lớp trưởng, anh ăn đi nha."

Đây là đồ ăn của Dụ Thư! Trẻ nhỏ không giỏi giấu cảm xúc, dù có là lớp trưởng. Cậu bé ngập ngừng vươn tay… nhưng lấy hụt.

Bởi vì Lục Hành Chu đã nhanh tay hơn, kéo cả đống đồ ăn của Dụ Thư về bàn mình: "Đây là của tôi."

"Đây là đồ Dụ Thư cho mình mà!" Lớp trưởng không chịu thua, cảm thấy Lục Hành Chu thật quá bá đạo, còn bắt nạt Dụ Thư nữa.

Dụ Thư thấy vậy, vội giải thích: "Là của anh ấy, anh ấy để trong cặp em đó ạ."

Thì ra là hôm qua Lục Hành Chu chuẩn bị cho cậu. Cậu còn tưởng là đồ cho mình, suýt nữa đem tặng mất rồi.

Lớp trưởng nghẹn đến đỏ bừng mặt, cuối cùng hậm hực thở ra một hơi dài. Thôi vậy, chẳng qua là đồ ăn, mình cũng đâu thiếu đâu. Sau này, chắc chắn sẽ có cơ hội để Dụ Thư nhận đồ của mình.

"Được thôi." Lớp trưởng đẩy đống đồ ăn của mình về phía Dụ Thư: "Không sao, anh cho em đồ ăn của anh nè."

*Không ăn được đồ của Dụ Thư thì thôi, nhưng Dụ Thư có thể ăn đồ của mình mà.*

Ánh mắt Lục Hành Chu dừng lại ở đống đồ ăn vặt trước mặt, suýt nữa không nhịn được muốn đẩy nó đi. Nhưng Dụ Thư đã tự mình đẩy đống đồ ăn đó về phía trước: "Cảm ơn lớp trưởng."

Cậu không nỡ vừa nhờ người ta giúp vừa ăn đồ của người ta. Đã vậy cậu cũng chẳng có gì để đổi lại nên không muốn chiếm lợi.

Lớp trưởng nhỏ buồn rầu thu dọn đống đồ ăn mang theo, thất vọng vô cùng.

Dụ Thư vội an ủi: "Lần sau làm bài cùng nhau nhé!"

Cậu nhóc hẹn "lần sau". Lớp trưởng lập tức quên sạch nỗi buồn, trong lòng sung sướиɠ. Nhưng vừa liếc qua sắc mặt của Lục Hành Chu, lớp trưởng đã rụt cổ, cúi đầu giả vờ ngoan ngoãn. Thôi không trêu chọc cậu ấy nữa, nhỡ đánh nhau thì mình thua là cái chắc rồi.

Lớp trưởng lén lút đắc ý bước về chỗ ngồi ngay khi chuông báo giờ học vang lên. Lục Hành Chu nghe tiếng chuông thì ngồi về bàn mình, gương mặt lạnh tanh như muốn đóng băng mọi thứ.

*Cậu ta còn dám hẹn lần sau nữa.*

Dụ Thư không nhận ra anh trai bảo bối của mình đang giận. Cậu chỉ cảm thấy hơi đói bụng. Lúc chuẩn bị đồ ăn vặt, cậu cũng lo rằng mình sẽ đói, nhưng giờ anh trai muốn ăn nên cậu nhường cho anh trai vậy.

Một tiết học trôi qua, Lục Hành Chu vẫn không đυ.ng đến bất kỳ món đồ nào.

Dụ Thư len lén liếc về phía cặp sách của cậu ấy rồi ngước mắt nhìn anh trai đầy hy vọng. Cậu nghĩ có nên xin một cái bánh quy nhỏ không, chỉ một cái thôi mà.

Không ngờ, ánh mắt cậu lại nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục Hành Chu.

Lục Hành Chu vẫn còn giận, không biết là vì mình lỡ nói ra câu khó chịu hay vì Dụ Thư nhanh chóng kết bạn với người khác. Thấy cậu cứ len lén nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn, cậu ấy lập tức dập tắt hy vọng của cậu: "Đừng nghĩ nữa."

Thôi được, không nghĩ thì không nghĩ.

Nhưng bụng cậu vẫn thấy khó chịu.

Đến khi tan học, cả hai ngồi trên xe. Dụ Thư cuối cùng cũng nhận ra anh trai mình đang giận. Dù bụng đau hơn nhưng cậu lo cho Lục Hành Chu hơn nên không dám nói gì. Chỉ ngả người ôm lấy tay cậu ấy, giọng mềm mại gọi: "Anh ơi~"