Bé Con Đối Thủ Một Mất Một Còn Muốn Nuôi Tôi

Chương 29

Thật ra, Lục Hành Chu không giận Dụ Thư, cũng không định chiến tranh lạnh với cậu. Cậu ấy chỉ giận chính mình. Nhưng bị Dụ Thư ôm lấy thế này, cơn giận nào cũng tiêu tan. Cậu ấy cúi xuống nhìn cậu, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế để cậu ngồi thoải mái hơn.

Dụ Thư lập tức phấn khởi: "Anh không giận nữa rồi!"

"Em còn định gọi người khác là anh cơ mà." Lục Hành Chu giữ vẻ nghiêm nghị nhìn cậu, bản thân cũng không ngờ mình lại nói ra mấy lời hẹp hòi như vậy.

"Em không gọi! Sẽ không gọi thêm lần nào nữa đâu ạ!" Dụ Thư cuống lên, bụng lại đau hơn. Cậu không biết nói gì để giải thích, chỉ biết ôm chặt cánh tay Lục Hành Chu, suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy, "chụt" một cái lên má cậu ấy: "Thích anh nhất, em thích anh nhất!"

Ngôn từ của trẻ nhỏ có hạn,nên cậu nghĩ đây là cách dỗ dành tốt nhất.

Gương mặt mềm mại của Dụ Thư kề sát, trên người thoang thoảng mùi hương dễ chịu. Một bên má của Lục Hành Chu vừa được cậu hôn qua tê dại, không thể tỏ ra nghiêm khắc được nữa. Cậu ấy ôm lấy cậu vào lòng, còn chưa kịp trách móc gì thì nhận ra sắc mặt của Dụ Thư không ổn.

Đôi mày xinh xắn của cậu nhóc nhíu lại, trông như sắp khóc.

Sắc mặt Lục Hành Chu lập tức thay đổi, vội hỏi: "Sao thế? Thấy khó chịu ở đâu hả?"

Lúc này Dụ Thư mới để ý đến chính mình, cậu túm lấy ngón tay của anh trai rồi áp lên bụng mình, giọng nhỏ xíu đầy tủi thân:

"Bụng em đau."

Khi nghe Dụ Thư nói đau bụng, đầu óc Lục Hành Chu như ù đi, tim thắt lại. Cậu ấy lập tức gọi tài xế: "Đừng về nhà nữa, đi bệnh viện ngay. Dụ Thư đau bụng."

Tài xế nghe lệnh cậu chủ, nhanh chóng trả lời "Vâng" rồi rẽ xe ở ngã tư phía trước. Trợ lý ngồi ghế phụ cũng ngoảnh lại hỏi: “Dụ thiếu gia, đau bụng nhiều lắm à?"

Sắc mặt Lục Hành Chu rất tệ, bàn tay nắm lấy tay Dụ Thư siết chặt hơn.

"Không sao đâu anh ơi," Dụ Thư thấy anh trai mình lo lắng, vội cất giọng nhỏ nhẹ trấn an: "Không cần đi bệnh viện đâu. Chắc là do đói thôi."

Cậu nhóc nghĩ bụng đói nên mới đau nhưng hình như đã làm anh trai hoảng sợ rồi.

Trẻ con ba tuổi có nói gì cũng không thể tin hoàn toàn được. Dù Lục Hành Chu vẫn là một đứa trẻ nhưng cậu ấy hiểu rõ một điều là: Dù là bệnh thật hay chỉ đói thì vẫn cần gặp bác sĩ để yên tâm hơn.

Cậu ấy lấy từ cặp sách ra một chiếc bánh mì nhỏ, đưa cho Dụ Thư: "Ăn cái này trước đã."

Đồng thời, tay cậu ấy nhẹ nhàng đặt lên bụng cậu, xoa xoa kiểm tra: "Đau ở đây hay ở chỗ này?"

Bàn tay của Hành Chu vừa ấm vừa dịu, áp vào bụng khiến cơn đau như được xoa dịu đi hết. Dụ Thư rúc vào lòng cậu ấy, cầm chiếc bánh mì trong tay, lí nhí nói:

"Đau... Anh xoa đi ạ."

Cậu không biết chính xác chỗ nào đau, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu.

Lục Hành Chu không đáp, mím môi im lặng, tiếp tục xoa bụng cho cậu. Lần trước khi Dụ Thư bảo cậu ấy chạm vào bụng, cậu ấy đã không làm. Lần này cuối cùng cũng được chạm vào, bụng cậu nhóc mềm mại đến lạ, nhưng cậu ấy chẳng thể nào vui nổi.

"Anh ơi, không xé được ạ." Dụ Thư lắc lắc chiếc bánh mì trong tay, ra hiệu nhờ cậu ấy: "Giúp em."

Lục Hành Chu ngừng tay, cẩn thận bóc gói bánh mì. Hương thơm nhẹ nhàng của sữa lan tỏa khắp xe, nhưng Dụ Thư ngửi thấy lại nhăn mày, như là không muốn ăn nữa.

Cậu nép sâu hơn vào lòng cậu ấy, rụt đầu vào ngực cậu ấy: "Không ăn..."

Trẻ con khi ốm thật khó chiều, lúc thì đòi ăn, lúc lại không chịu. Lục Hành Chu chẳng hề nổi giận, vì cậu ấy không còn tâm trí để tức giận nữa. Cậu ấy lo Dụ Thư thực sự đói nên xé một mẩu bánh nhỏ, đưa lên miệng cậu: "Ăn một miếng thôi."

"Khó chịu..." Dụ Thư không chịu ngẩng đầu lên, giọng nghèn nghẹn.

Trợ lý ngồi phía trước quay lại hỏi: "Dụ thiếu gia, bụng đau lắm sao?"

"Ưʍ..."

Tim Lục Hành Chu quặn thắt. Cậu ấy đặt miếng bánh xuống, nhẹ nhàng xoay mặt Dụ Thư lại, lấy bình giữ nhiệt ra dỗ dành: "Uống nước đi."