Cô giáo bế Dụ Thư lên, nghe vậy mới kinh ngạc liếc nhìn Lục Hành Chu. Cậu bé này trong hai tuần qua thực sự đã thay đổi, giờ còn biết chăm sóc người khác.
Dụ Thư được cô giáo dẫn tới văn phòng, dùng máy sấy làm khô ống tay áo rồi mới quay lại lớp học.
Lúc này, cô giáo dạy Toán đang bắt đầu hướng dẫn các bé đếm số và giải bài tập.
Trẻ con rất dễ mất tập trung. Thấy Dụ Thư trở lại, cả lớp đều không nhịn được mà ngoái nhìn cậu.
Lục Hành Chu cũng dán mắt vào tay áo của cậu. Dụ Thư vừa ngồi xuống chỗ, mới chìa tay ra khoe: "Anh ơi, hết ướt rồi!"
Bàn tay nhỏ của cậu dễ thương đến lạ, trắng trẻo và mềm mịn. Lục Hành Chu nhìn thoáng qua, liền nhớ tới cảm giác khi rửa tay cho cậu, bàn tay ấy mềm như bánh bao.
Cậu ấy giật mình, lập tức dời ánh mắt đi, gật đầu lạnh nhạt: "Ừ."
Ở trường mẫu giáo, giáo viên thường nhắc các bé uống nước đúng giờ. Tan học, Lục Hành Chu lập tức cầm lấy bình nước của Dụ Thư đi rót nước cho cậu.
Dụ Thư ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, chăm chỉ duỗi tay ra đếm, làm bài tập còn dang dở lúc nãy.
Bất chợt, một người đứng trước bàn cậu. Dụ Thư ngẩng đầu, nhận ra đó là lớp trưởng của bọn họ.
Đó là một cậu bé học rất giỏi, là trợ lý đắc lực của cô giáo, được cô rất yêu quý.
Nhưng lớp trưởng tìm mình làm gì nhỉ? Dụ Thư nghiêng đầu, tò mò hỏi: "Sao vậy ạ?"
Hàng mi dài cùng đôi mắt sáng ngời của Dụ Thư phối hợp với biểu cảm nghiêng đầu đã khiến trái tim nhỏ của lớp trưởng bất ngờ "chạy loạn", đập thình thịch.
Cậu bé hắng giọng, cố giữ dáng vẻ uy nghiêm: "Vừa rồi em vào lớp muộn."
Dụ Thư chớp chớp mắt, không hiểu có ý gì. Muộn học là phải gọi phụ huynh sao?
"Anh là lớp trưởng," lớp trưởng tiếp tục: "Có thể giúp em học bài."
Hóa ra là vậy! Dụ Thư chợt hiểu ra, đôi mắt đen lay láy nhìn lớp trưởng. Còn chưa kịp nói gì thì cậu đã thấy lớp trưởng đỏ mặt, không dám nhìn thẳng mình nữa. Có lẽ việc chủ động đề nghị giúp đỡ người khác khiến lớp trưởng cảm thấy hơi mất mặt.
Thực ra, lớp trưởng cũng sợ bị Dụ Thư từ chối. Dù sao, Dụ Thư là em trai của Lục Hành Chu, có anh trai như vậy thì chẳng cần ai khác giúp đỡ nữa.
Vậy nên, để lấy lại thể diện, lớp trưởng cố nói thêm: "Sao em cứ nhìn anh mãi thế? Người khác hỏi bài anh đều cho anh đồ ăn vặt đấy!"
Thật ra lớp trưởng không thiếu đồ ăn, thường sẽ trả lại đồ ăn cho bạn. Nhưng cậu bé nghĩ là nếu nói thế thì chắc chắn không vấn đề gì nữa!
"Nhưng nếu em hỏi anh thì," lớp trưởng thò tay vào túi, lôi ra một nắm kẹo, hai chiếc bánh quy rồi tiếp tục tìm: "Anh cũng có thể cho em đồ ăn."
Vừa nói, lớp trưởng vừa lấy ra thêm một chiếc bánh xốp, đặt trên bàn, vừa để vừa nghĩ: "Nói vậy chắc ổn rồi ha."
Dụ Thư há hốc miệng kinh ngạc. Cậu còn chưa nói gì mà trước mặt đã chất thành một đống đồ ăn vặt.
"Cảm ơn anh ạ!" Dụ Thư đứng lên cảm ơn, sau đó cúi xuống lục trong cặp sách của mình. Trong cặp của cậu cũng có đồ ăn vặt.
Hai cậu bé bắt đầu điên cuồng lấy đồ ra, chẳng mấy chốc trên bàn đã chất thành hai đống đồ ăn.
Khi túi đã trống rỗng, lớp trưởng lại quay sang Dụ Thư: "Bây giờ em có thể hỏi bài anh rồi."
Không chỉ dạy bài mà cậu bé còn cho bạn mình đồ ăn nữa.
"Lớp trưởng!" Dụ Thư chân thành khen ngợi: "Anh đúng là người tốt."
Bị tặng một chiếc "thẻ người tốt" bất ngờ, lớp trưởng: …
Khi Lục Hành Chu quay lại, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cậu ấy là hai đống đồ ăn trên bàn và hai cậu bé đang bấm ngón tay đếm số.
Trong lòng cậu ấy đột nhiên dâng lên cảm giác khó chịu.
Cậu ấy không thích nhìn thấy Dụ Thư thân thiết với người khác như vậy. Nhưng cậu ấy biết rõ nguyên nhân: Cậu nhóc ngốc này bắt đầu hỏi bài người khác rồi.
"Dụ Thư," lớp trưởng cố gắng thuyết phục: "Anh lớn hơn em nên phải gọi anh là anh xuyên suốt luôn đấy nhé?"