Tiểu Lục tổng vẫn giữ vẻ ngoài bình thản, hỏi: "Sao em không làm bài với các bạn khác đi?"
Cậu ấy muốn nghe cậu bé này khen mình, muốn cậu nói rằng muốn ở bên cậu ấy.
Nhưng câu trả lời lại hoàn toàn trái ngược. Dụ Thư ngẩn ra vài giây, như vừa hiểu ra điều gì đó, đôi mắt sáng rực lên, reo lên: "Đúng rồi nhỉ!"
Lục Hành Chu nhìn biểu cảm của cậu, trực giác mách bảo là mọi chuyện có vẻ như hơi sai sai rồi.
Dụ Thư là kiểu trẻ nhỏ khiến ai cũng phải yêu thích. Cậu có gương mặt xinh xắn, tính cách lại ngoan ngoãn. Ngay từ lần đầu gặp, Lâm Duyệt đã không nỡ đưa cậu vào trại trẻ mồ côi. Bây giờ, khi ở trường mẫu giáo, điều đó vẫn không hề thay đổi.
Dụ Thư rất được mọi người yêu mến, các bạn nhỏ luôn gọi cậu cùng chơi trò chơi với mình.
Lục Hành Chu vẫn không hòa đồng, cũng chẳng buồn chơi mấy trò trẻ con nhàm chán. Nhưng lần này, cậu ấy không ngồi lì trong lớp nữa mà ánh mắt cứ dõi theo Dụ Thư.
So với học hành, chơi trò chơi hiển nhiên được yêu thích hơn. Những đứa trẻ chạy nhảy vui vẻ, má đỏ bừng vì phấn khích.
Khi trò chơi kết thúc, cả lớp xếp hàng đi rửa tay. Tịch Nguyên Bạch luôn đứng sát bên Dụ Thư cố gắng bắt chuyện, vì Dụ Thư nhỏ tuổi nhất lớp nên các bạn cũng dần đổi xưng hô cho hợp: "Anh có mang kẹo mυ'ŧ nè, em có muốn ăn không?"
Dụ Thư nhỏ bé, bàn tay bám đầy đất, trông lem nhem. Cậu lịch sự trả lời: "Cảm ơn anh Bạch Bạch nha, Thư Thư không ăn đâu."
"Ồ..." Tịch Nguyên Bạch không bỏ cuộc mà đi vòng quanh cậu, kiên nhẫn tiếp lời: "Nhưng anh còn bánh mì nhỏ nữa đó~!"
Quan điểm kết bạn của cậu nhóc mũm mĩm này thật đơn giản: Ăn đồ của mình thì chính là bạn mình!
Dụ Thư nhón chân rất vất vả, cậu quá nhỏ để với tới dòng nước chảy từ vòi. Tay vừa đưa tới thì nước đã bắn tung tóe làm ướt cả ống tay áo.
Tịch Nguyên Bạch sốt ruột: "Áo của em ướt hết rồi, để anh đi gọi cô giáo nhé!"
Ống tay áo ướt nhẹp khiến cậu cảm thấy khó chịu. Nhưng Dụ Thư không cam lòng, vẫn muốn thử thêm lần nữa. Đúng lúc cậu đưa tay ra, một bàn tay đã nắm lấy tay cậu, ngăn lại: "Đừng động."
Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc. Dụ Thư quay đầu, ngạc nhiên vui sướиɠ: "Anh ơi! Sao anh lại ra đây?"
Mặt của Lục Hành Chu lạnh như tiền, không nói rằng thực ra cậu ấy vẫn luôn đứng ngoài quan sát. Cậu ấy giúp Dụ Thư xắn ống tay áo lên để lộ ra cổ tay trắng như củ sen: "Rửa tay mà không xắn tay áo lên sao?"
"Xắn không được ạ." Dụ Thư hơi ngượng ngùng: "Tại em tròn quá."
Không phải cậu chưa thử, nhưng cổ tay và ống tay áo sát khít nhau, cậu lại không biết cách xắn. Thử hai lần không được nên cậu đành bỏ cuộc.
Lục Hành Chu nghe vậy, liếc nhìn cậu. Cái bánh bao nhỏ này trông tròn tròn, nhưng không phải gọi là béo. Cậu ấy cầm tay Dụ Thư, dùng tay kia hứng nước giúp cậu rửa tay, nghiêm túc nói: "Là do áo nhỏ quá đó."
Đôi tay cậu trắng trẻo, mềm mại, thật dễ khiến người ta mê mẩn. Lục Hành Chu rửa tay một cách cẩn thận, như là không muốn buông ra.
Dụ Thư ngại làm phiền anh trai mãi, định nói tay mình đã sạch, nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến cậu ấy. Suy nghĩ một hồi, cậu quyết định không lên tiếng.
May thay, Tịch Nguyên Bạch đã dẫn cô giáo đến kịp lúc. Cô giáo lo lắng hỏi: "Bị ướt chỗ nào đâu? Để cô xem nào!"
Vừa nãy có quá nhiều bạn nhỏ nên cô chưa kịp để ý đến bên này.
"Là ống tay áo ạ." Lục Hành Chu nắm lấy tay Dụ Thư, giơ lên cho cô xem.
Ống tay áo chỉ ướt một vòng nhỏ, còn bàn tay cậu thì trắng nõn, nhìn rất đẹp.
"Ôi, Dụ Thư." Tịch Nguyên Bạch ngạc nhiên thốt lên: "Em biết tự rửa tay sao? Sạch sẽ ghê!"
"Không phải." Dụ Thư ưỡn ngực nhỏ, đầy tự hào: "Anh Hành Chu rửa cho em đấy!" Anh trai giúp cậu rửa tay, cậu ấy là người anh trai tuyệt nhất thế gian!