Bé Con Đối Thủ Một Mất Một Còn Muốn Nuôi Tôi

Chương 23

Nhóc con làm bài một cách nghiêm túc, còn Lục Hành Chu sau khi làm xong bài toán, lại bắt đầu lấy sách ngữ văn ra học nhận mặt chữ.

Cậu ấy vừa lật một trang đã nghe thấy giọng nói non nớt của Dụ Thư: "Anh ơi."

Cậu ấy cúi đầu, thấy nhóc con đứng cạnh mình, đôi mắt long lanh nhìn cậu ấy. Thấy anh trai nhìn mình, Dụ Thư lập tức kiễng chân lên: "Không biết làm, anh dạy em đi."

Hiểu rồi. Không làm được bài, muốn cậu ấy chỉ dạy.

Lục Hành Chu không nói gì nhấc bổng Dụ Thư lên, đặt cậu nhóc ngồi xuống ghế bên cạnh rồi kiên nhẫn hỏi: "Không biết chỗ nào?"

"Chỗ này!" Dụ Thư bối rối chỉ vào bài toán "6 + 3": "Ngón tay không đủ!"

Mười ngón tay sao lại không đủ? Đôi mắt Lục Hành Chu sáng như những ngôi sao lấp lánh nhìn cậu nhóc vài giây, cuối cùng chịu thua: "Muốn mượn bao nhiêu ngón?"

"Một ngón!" Dụ Thư chìa tay phải ra, nói một cách nghiêm túc: "Tay này chỉ có năm ngón thôi."

Hóa ra đây là cách nhóc con tính toán. Lục Hành Chu đã hiểu. Nhưng dù sao Dụ Thư còn nhỏ, vừa mới tiếp xúc với toán học nên cậu ấy không vội sửa sai mà rất phối hợp, chìa ra một ngón tay.

Cứ như thế, cậu ấy giúp Dụ Thư hoàn thành bài tập.

---

Lục Hành Chu mặc đồ ngủ, không lên giường nghỉ ngay mà chờ Dụ Thư dọn xong đồ đạc rồi bám lấy cậu ấy đi ngủ.

Thực ra, cậu ấy không muốn chút nào. Nếu Dụ Thư lại đòi ngủ cùng, cậu ấy nhất định sẽ từ chối. Nhưng nghĩ đến chuyện nhóc mít ướt này dễ khóc, cậu ấy lại không nỡ làm cậu nhóc buồn.

*Thôi được, nếu cậu nhóc nhất quyết muốn ngủ ở đây thì mình cũng có thể nhịn thêm một đêm nữa.*

Tuy nhiên, dòng suy nghĩ của cậu ấy chưa dứt thì đã thấy Dụ Thư thu dọn đồ đạc xong, xỏ dép lê, kéo theo chiếc balo nhỏ, "bịch bịch bịch" đi về phía cửa.

*Giống như món đồ dùng xong rồi bị bỏ đi vậy.*

Lục Hành Chu không nhịn nổi nữa, gọi: "Dụ Thư!"

Dụ Thư quay đầu lại, hai sợi tóc nhỏ trên đầu cũng đung đưa theo. Nhìn thấy anh trai Hành Chu có vẻ không vui, cậu nhóc nghiêng nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ bối rối. Rồi như nghĩ ra điều gì đó, cậu kéo balo quay người lại.

Lục Hành Chu kiên nhẫn chờ nhóc mít ướt mở miệng.

"Anh ơi, đi ngủ đi." Dụ Thư dịu dàng nhắc nhở rồi quay lưng kéo balo rời đi mà không ngoái lại.

*Mình thật sự trưởng thành rồi,* Dụ Thư tự hài lòng nghĩ.

Thực ra, cậu có thể tự ngủ một mình. Lần trước là do cậu bị cảm, lại vừa trải qua vụ bắt cóc, tâm lý còn chưa ổn định nên mới ngủ cùng anh trai Hành Chu. Nhưng ngay sau đó, cậu nghe anh trai bảo rằng không thích có em trai. Dù sau này anh trai đã giải thích, nhưng trong lòng Dụ Thư vẫn có chút ám ảnh, cho rằng hôm ấy mình đã không làm tốt.

Hơn nữa, anh trai Hành Chu chắc chắn không thích ngủ cùng cậu.

*Ngủ một mình thì có gì ghê gớm chứ,* Dụ Thư hừ một tiếng: *Mình tự làm được mà.**

Nhưng khi chuẩn bị lên giường, cậu nhóc lại gặp khó khăn: *Cái giường hơi cao quá.*

Trong phòng lại không có ghế nhỏ, còn đầu óc thì đã mệt mỏi sau khi làm toán, chẳng buồn nghĩ cách nữa.

---

Ở phòng bên, Lục Hành Chu ngồi trên ghế nhỏ, lần đầu cảm thấy tức giận.

Cậu ấy vốn dĩ không nhạy cảm với cảm xúc, chẳng muốn giao tiếp hay kết bạn, cũng chẳng để tâm đến ai. Niềm vui và sự giận dữ với cậu ấy đều là những điều xa xỉ.

Nhưng hôm nay, cậu ấy biết mình không vui. Nhóc mít ướt kia chẳng phải rất dính cậu ấy sao? Thế mà lại nói đi là đi như vậy đó.

*Không ngủ thì thôi. Sau này mình sẽ không bao giờ cho tên lừa đảo đó lên giường nữa.*

Màn đêm yên tĩnh bao phủ, căn phòng cũng im lặng đến kỳ lạ. Ngay khi Lục Hành Chu vừa đưa ra quyết định thì cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ.

Cậu ấy bước tới mở cửa, trước mắt là Dụ Thư trong bộ đồ ngủ.

Trẻ con buồn ngủ rất nhanh, lúc này cậu nhóc đã chẳng nghĩ được gì nữa. Cửa vừa mở, Dụ Thư đã nhào vào lòng Lục Hành Chu, theo bản năng làm nũng: "Anh ơi, buồn ngủ quá. Ôm em đi."