Bé Con Đối Thủ Một Mất Một Còn Muốn Nuôi Tôi

Chương 22

Trong giờ học, bọn trẻ vẫn giữ trật tự khá tốt. Nhưng đến giờ ra chơi, cả đám không còn ngồi yên được nữa, từng đứa chen nhau tới gần Dụ Thư để làm quen.

"Chào bạn, mình là Tạ Vũ Đồng, bạn tên gì thế?"

Cậu nhóc mũm mĩm cũng chen tới: "Bạn thích ăn vặt gì? Mình có hết nè!"

Bình thường, Lục Hành Chu quá lạnh lùng, đến giờ chơi chẳng ai dám lại gần. Nhưng vì có Dụ Thư, góc này giờ chật kín bọn trẻ con, ríu ra ríu rít, náo nhiệt vô cùng.

Đây là lần đầu tiên Dụ Thư đối mặt với nhiều bạn nhỏ như vậy, cậu luống cuống nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Mình tên là Dụ Thư."

"Cảm ơn, mình cũng có!" Cậu vừa nói vừa lục lọi trong chiếc balo nhỏ của mình.

Một đám trẻ con vui vẻ chia sẻ đồ ăn vặt, giao lưu như đang tổ chức một bữa tiệc nhỏ, tất cả đều hân hoan.

"Tránh ra."

Giọng nói lạnh lùng của Lục Hành Chu vang lên. Khí chất "tiểu băng sơn" của cậu ấy quá mạnh khiến bọn trẻ lập tức im bặt, nhường đường cho cậu ấy.

"Anh ơi." Dụ Thư không bị cậu ấy dọa chút nào, liền lấy chiếc bánh quy việt quất mà dì đã làm, đưa cho cậu ấy. Giọng nói mềm mại: "Anh ăn đi."

Thực ra, sắc mặt của Lục Hành Chu không hề tốt. Cậu ấy ghét việc có quá nhiều người vây quanh Dụ Thư, cậu ấy cũng không thích ăn đồ ngọt. Nhưng nếu không ăn là nhóc con mít ướt này có khi lại buồn bã.

Khi cậu ấy còn đang ngồi đó với vẻ mặt vô cảm suy nghĩ, cậu nhóc mũm mĩm Tịch Nguyên Bạch đã không kiềm được mà chìa tay ra: "Lục Hành Chu không ăn đồ ăn vặt đâu, mình đổi với bạn nhé!"

Cậu bé này rất thích bạn nhỏ xinh đẹp mới tới, đổi đồ ăn là bước đầu tiên để làm quen. Dù ai cũng biết Lục Hành Chu chưa bao giờ ăn đồ ăn vặt ở trường và cũng không hay nói chuyện, nên cậu nhóc này vẫn thử vận may.

Nhưng tay còn chưa kịp vươn tới, cậu nhóc đã thấy Lục Hành Chu không thích đồ ăn vặt đưa tay ra nhận chiếc bánh quy từ Dụ Thư và cắn một miếng ngay trước mặt cả lớp.

Đám trẻ con mở to mắt ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên chúng thấy một Lục Hành Chu sống động đến vậy—cậu ấy đang ăn bánh quy kìa!

Dụ Thư cúi đầu, vẫn đang lục lọi trong chiếc balo nhỏ, hoàn toàn không hay biết rằng hành động của Lục Hành Chu vừa rồi đã thay đổi rất nhiều định kiến.

Vì Lục Hành Chu có gương mặt rất ưa nhìn, nhiều bạn nhỏ trong lớp vốn cũng muốn chơi cùng cậu ấy, nhưng vì cậu ấy luôn giữ khoảng cách, chẳng ai dám đến gần. Giờ thấy cậu ấy cũng ăn đồ ăn vặt, mà ăn đồ ăn vặt thì ai cũng là bạn, thế là từng đứa một bắt đầu lại gần làm quen.

"Lục Hành Chu, đây là em trai cậu à?"

Lục Hành Chu vốn không thích mấy đứa trẻ này, nhưng chúng cứ nhìn chằm chằm vào Dụ Thư khiến cậu ấy lo rằng tên ngốc này có thể bị dụ đi mất. Lần đầu tiên, cậu ấy đáp lại: "Là của tôi."

*Của riêng tôi, nên các cậu tránh xa ra dùm.*

"Wow! Lục Hành Chu biết nói kìa!" Một loạt tiếng kinh ngạc vang lên. Khuôn mặt nhỏ của Lục Hành Chu lập tức sa sầm một nửa, nhưng cậu ấy tự nhủ phải nhịn *Không thèm chấp bọn nhóc ranh này.*

---

Những gì được dạy ở trường mẫu giáo rất cơ bản: học ghép vần, học đếm số.

SAu khi Dụ Thư được phép học chung với Lục Hành Chu, cũng được phát sách giáo khoa và học rất chăm chỉ.

Lúc tan học, cô Triệu giao bài tập về nhà, là một vài bài toán đơn giản.

Trước đây, Lục Hành Chu luôn từ chối làm bài tập. Nhưng hôm nay, vì có Dụ Thư ở đó, cậu ấy không muốn làm gương xấu, đành ngồi vào bàn và giải xong bài trong hai phút.

Khi quay đầu lại, cậu ấy thấy nhóc mít ướt vẫn đang tập trung làm bài. Đôi chân nhỏ không chạm tới đất, cứ đong đưa trong không trung. Dụ Thư thực ra rất thông minh, khả năng tiếp thu con số khá tốt, đặc biệt thích dùng ngón tay để đếm. Ngoại trừ việc làm hơi chậm ra thì mấy bài toán này chẳng làm khó được cậu.