Bé Con Đối Thủ Một Mất Một Còn Muốn Nuôi Tôi

Chương 21

Nhận món quà thì mất mặt, nhưng không nhận thì…

Ngay giây tiếp theo, cậu ấy đã nhanh chóng cầm lấy con thỏ trắng, nhét vào túi áo khoác rồi kéo khóa lại.

Gương mặt của Lục Hành Chu vẫn lạnh lùng, nghiêm túc dạy Dụ Thư: "Không được tùy tiện tặng quà cho người khác."

Cậu ấy chưa bao giờ tặng ai quà, cũng chưa nhận quà của ai. Kết giao bạn bè là điều vô ích. Với lại, quà của Dụ Thư mà đưa cho người khác thì thật sự không đáng. Cậu ấy sẽ giữ món quà này cẩn thận, cũng không muốn để bất kỳ ai khác có được.

Tuy Dụ Thư không hiểu lý do, nhưng lời của anh trai chính là mệnh lệnh. Cậu nhóc gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Chỉ có một con, chỉ tặng anh thôi."

Quá ngoan ngoãn, ngoan đến mức Lục Hành Chu không thể không mềm lòng. Suốt cả quãng đường, cậu ấy nhét chặt chiếc móc khóa thỏ trắng nhỏ vào túi áo, cho đến khi tới cổng trường mẫu giáo mới chợt tỉnh ra: *Tại sao mình lại đến đây nhỉ? Tại sao phải đạt 100 điểm chứ?*

Nhóc con ngốc nghếch này đúng là liều thuốc mê pha mật ngọt, làm đầu óc cậu ấy chẳng còn tỉnh táo nữa.

"Thiếu gia Hành Chu." Người trợ lý đánh bạo hỏi: "Đi thôi nhé?"

Nhóc Dụ Thư đứng ngay cạnh, kéo nhẹ tay áo cậu ấy, bắt chước bằng giọng ngọng nghịu: "Đi thôi nhé?"

*Thôi được rồi,* Lục Hành Chu tự nhủ: *nhịn vậy.* Nhóc con này mới ngày đầu đến mẫu giáo, lỡ bị ai bắt nạt thì sao?

Cảnh tượng êm đẹp ấy kéo dài cho đến khi cả hai vào lớp. Nhưng khi biết mình và anh trai Hành Chu không học chung lớp, Dụ Thư bỗng chốc như gặp sét giữa trời quang. Đôi mắt đẹp ngấn nước, đỏ hoe ngay lập tức.

Cô giáo mẫu giáo đã gặp qua rất nhiều trẻ con, cũng từng thấy nhiều nhóc đáng yêu nhưng đáng yêu như Dụ Thư thì đây là lần đầu. Cô không nỡ để cậu nhóc khóc, vội ngồi xuống dỗ dành.

"Con muốn học cùng anh Hành Chu cơ..."

"Con xuống lớp bé cũng học cùng anh trai trong cùng một trường mẫu giáo mà," cô dịu dàng nói: “Vẫn có thể đi học và tan học cùng anh trai con nhé."

Dụ Thư vốn là một đứa trẻ rất ngoan nhưng trong chuyện này, cậu lại chẳng chịu nghe lời. Cậu nhất quyết bám chặt lấy góc áo của Lục Hành Chu không chịu buông tay.

Nhóc con này thật sự bám người quá mức. Trong lòng Lục Hành Chu bỗng như bị ai đó khẽ chọc vào, khiến cậu ấy không thể giữ được vẻ lạnh lùng nữa.

"Thôi được rồi, học cùng nhau vậy." Lần hiếm hoi cậu ấy mở miệng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Dụ Thư. Giọng điệu của cậu ấy có một sự dịu dàng và thỏa hiệp mà chính cậu ấy cũng không nhận ra: "Ngoan, đừng khóc nữa."

Một tay khác cậu ấy đưa lên lau nước mắt còn vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thư.

Lau xong, tay cậu ấy rút lại một cách kín đáo, nhẹ nhàng cử động ngón tay. *Mặt của nhóc con này mềm thật.*

Dụ Thư lập tức được dỗ dành. Bàn tay của anh trai Hành Chu vừa ấm vừa mạnh mẽ, niềm vui được học cùng anh trai nhanh chóng xóa tan nỗi buồn. Cậu không khóc nữa, mặt như đổi ngay kịch bản, đôi mắt còn vương nước nhưng đã nở nụ cười rạng rỡ.

Người trợ lý đứng bên cạnh ngẩn người.

*Thiếu gia Hành Chu vốn khó khăn trong giao tiếp mà sao lại giỏi dỗ cậu nhóc Dụ Thư thế này?*

Nhưng thôi, vấn đề đã được giải quyết, quan trọng là Thiếu gia đồng ý đến trường rồi.

Là trợ lý của tập đoàn Lục thị, năng lực của anh ấy không hề tệ. Chuyện này có gì to tát đâu? Anh ấy nhanh chóng quyết định: "Trước mắt cứ như vậy đi, tôi sẽ báo cáo lại với Lục tổng để xin ý kiến."

Thế là lớp lớn ba có thêm một học sinh mới.

Khi Dụ Thư bước vào lớp, các bạn nhỏ lập tức náo nhiệt hẳn lên. Đứa nào đứa nấy tròn xoe mắt nhìn cậu. Sao lại có bạn nhỏ xinh xắn thế này chứ? Trông cậu như một bé búp bê ấy.

Do chưa chắc chắn liệu Dụ Thư có ở lại hay không, cô Triệu không để cậu tự giới thiệu, chỉ sắp xếp cậu ngồi cạnh Lục Hành Chu.