Hầu như là phản xạ, Lục Hành Chu lập tức bế nhóc con lên. Cậu nhóc mềm mại như một đám mây nhỏ, ôm vào lòng thật ấm áp.
Khi nhận ra mình đang làm gì, Dụ Thư đã ngủ say trong vòng tay cậu ấy.
*Đúng là phiền phức,* Lục Hành Chu nghĩ, nhưng động tác lại nhẹ nhàng bế nhóc con đặt lên giường mình.
Dụ Thư ngủ rất ngon, vừa chạm giường đã không thức dậy. Theo bản năng, cậu tìm một tư thế thoải mái hơn, vô tình chiếm luôn chăn của Lục Hành Chu.
Đứng bên giường, mặt Lục Hành Chu tối sầm lại. Mọi thứ luôn vượt ra khỏi dự đoán của cậu ấy. Suy nghĩ một lúc, cậu ấy vươn tay... và sờ nhẹ lên hai sợi tóc nhỏ trên đầu Dụ Thư.
Mềm mại, giống hệt nhóc mít ướt này.
Khóe môi Lục Hành Chu khẽ cong lên nhưng nhanh chóng bị kìm xuống. Sau đó, cậu ấy tắt đèn phòng, ra ngoài lấy sữa bột, bình sữa và một chiếc bỉm mới.
Trẻ con ba tuổi thực ra không còn uống sữa đêm nhiều, nhưng nhóc con này ăn tối chẳng được bao nhiêu nên phải chuẩn bị sẵn phòng hờ.
Còn chiếc bỉm… Dưới ánh sáng mờ từ đèn ngủ, Lục Hành Chu nhìn về phía cục tròn nhỏ trên giường. Cậu ấy bước tới lật nhẹ cậu nhóc. Dụ Thư giống như một quả bóng nhỏ, bị cậu ấy xoay nhẹ đã trở mình. Nhìn thấy dì đã mặc bỉm cho cậu, Lục Hành Chu nghĩ: *Thôi, cứ để dự phòng vậy.*
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Lục Hành Chu cuối cùng cũng leo lên giường. Cậu ấy nằm cách Dụ Thư một khoảng nhỏ, không nhúc nhích, còn Dụ Thư thì ngủ say sẽ càng không động đậy.
Hai nhóc con nằm rất ngoan trên giường.
Lục Hành Chu nhắm mắt, nhưng mãi không ngủ được. Một lúc sau, cậu ấy khó chịu tắt luôn đèn ngủ rồi nằm xuống gần Dụ Thư hơn.
Như cảm nhận được hơi ấm, nhóc con lật người, ôm lấy cánh tay của cậu ấy, tiếp tục ngủ.
Cánh tay bị đính thêm một "móc treo", Lục Hành Chu cứng đờ cả người. Một lúc lâu sau, cậu ấy mới thả lỏng ra. Cánh tay không bị ôm khẽ động đậy, định chỉnh chăn cho Dụ Thư nhưng lại rụt về.
*Thôi, nhỡ làm nhóc con tỉnh dậy thì phiền lắm, mình đâu có giỏi dỗ con nít đâu.*
Đêm yên tĩnh, hơi thở đều đặn của Dụ Thư vang lên bên tai. Cảm giác như bên cạnh có một chiếc lò sưởi nhỏ, Lục Hành Chu từ từ nhắm mắt, không cựa quậy nữa.
---
Đêm đó, cậu ấy ngủ rất ngon. Dụ Thư cũng không tỉnh dậy giữa chừng. Sáng hôm sau, khi mở mắt ra, Dụ Thư phát hiện mình đã nằm lọt trong lòng anh trai, liền hoảng hốt bật ngồi dậy.
Lục Hành Chu ngủ rất tỉnh, Dụ Thư vừa ngồi dậy, cậu ấy đã thức.
Gương mặt cậu ấy thừa hưởng từ Lục Duyên Đình, tinh tế nhưng lạnh lùng. Vừa tỉnh dậy, hàng mày khẽ nhíu lại, vẻ trầm tĩnh và áp lực vượt xa độ tuổi.
Dụ Thư sắp khóc đến nơi. Cậu không biết làm sao mình lại lên giường anh trai, không chỉ nằm chung mà còn chui vào lòng anh trai, lại còn đánh thức anh trai dậy nữa.
Quan trọng nhất là… cậu muốn đi vệ sinh.
Đây là giường của anh trai! Nhỡ mà tè dầm thì biết làm sao? Bộ não nhỏ bé hoạt động hết công suất, vừa lo lắng vừa xấu hổ, mặt cậu đỏ bừng lên.
Lục Hành Chu không biết mình đã làm cậu sợ, ánh mắt vẫn đặt lên người nhóc con.
*Tên ngốc này sao thế? Có phải sáng nào bọn trẻ cũng phải khóc một chút không? Chắc nó lại sắp khóc rồi. Sao mặt đỏ thế, không phải sốt đấy chứ?*
Nghĩ đến đây, hàng mày Lục Hành Chu nhíu chặt hơn.
Khoảnh khắc căng thẳng kéo dài ba giây, Dụ Thư không chịu nổi nữa, nằm úp xuống giường, mông nhổm lên định trèo xuống.
Lục Hành Chu túm ngay mũ áo cậu nhóc, hỏi lạnh: "Vội thế làm gì?"
Dụ Thư cảm giác như bị số phận mình như bị ai đó túm lấy gáy, đôi chân nhỏ bé gần như không chạm đất. Giọng cậu lí nhí phát ra một câu: "Muốn... muốn đi tè."
Một phút sau, Lục Hành Chu mặc bộ đồ ngủ, đứng chờ trước cửa phòng vệ sinh.
Dụ Thư cúi gằm đầu, chẳng biết phải giải thích thế nào về việc mình ngủ quên ở đây, lại sợ Lục Hành Chu sẽ không vui. Cả người cậu trông ủ rũ nhưng vẫn cố gắng nhận lỗi: "Em cũng không biết sao lại ngủ ở đây nữa, không phải em cố ý đâu."