“Tránh hết ra! Đừng chắn đường!”.
Quan binh áp giải quát tháo lớn tiếng để mở đường phía trước.
Chiếc xe tù áp giải Tạ Dự Xuyên vừa xuất hiện, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Những phạm nhân đội gông xiềng bị quan binh đẩy sang hai bên, như thể cố ý để Tạ Dự Xuyên “diễu phố thị chúng”. Chiếc xe tù lầm lũi tiến lên với tốc độ chậm rì.
Dọc hai bên đường, ánh nhìn muôn vẻ, tiếng bàn tán không ngớt.
Chuyện nhà họ Tạ, kẻ không biết nội tình thì ca ngợi hoàng gia khoan dung độ lượng, thánh thượng nhân từ; còn người hiểu chút tâm tư đế vương thì đều im lặng, chỉ lặng lẽ quan sát bằng ánh mắt lạnh lùng.
Đã lâm vào cảnh này, ai nấy đều lo cho thân mình, chẳng hơi sức đâu bận tâm đến sống chết của kẻ khác.
Có điều, gần mười năm nay, chưa ai thấy một tội thần nào bước ra khỏi Chiếu Ngục mà vẫn còn sống, không khỏi hiếu kỳ về tình trạng của hắn.
Mọi người thấy Tạ Dự Xuyên dựa vào gông xiềng, nhắm chặt đôi mắt, tựa như đã đánh mất ý chí sinh tồn.
Nhưng thực ra…
Tạ Dự Xuyên âm thầm dưỡng sức, chăm chú suy tư.
Đã vượt qua những trận tra tấn khốc liệt trong Chiếu Ngục, thì sao còn phải sợ gió tuyết sương lạnh hay ngàn dặm gian truân trước mắt.
Sau khi giao nộp thần vị, mọi hành động của Long Khánh Đế đều diễn ra đúng như dự đoán của hắn.
Nhiều lần, vị hoàng đế cố ý thử xem thần linh có thật hay không.
Đồ Họa sau khi nghe Tạ Dự Xuyên phân tích, không tiếp tục “hiển linh” mà lặng lẽ che giấu toàn bộ thần tích của mình.
Nhờ vậy, người ngoài chỉ nghĩ rằng Tạ gia đã bị thần linh ruồng bỏ. Lại thêm những tiền lệ như Đông Bá Hầu và Trương Hàn Lâm – những kẻ đã chọc giận thánh thượng mà bị giáng chức, lưu đày khiến trong một đêm trên triều chẳng còn mấy ai dám dám công khai lên tiếng vì nhà họ Tạ.
Long Khánh Đế muốn đạt được chính là hiệu quả này.
Kết quả ấy khiến hắn vô cùng hài lòng, lông mày giãn ra, tâm trạng khoan khoái. Vị đế vương trung niên long tâm đại duyệt, say nằm trong vòng tay mỹ nhân hết đêm này qua đêm khác, hưởng lạc với nhiều cung nữ, tinh thần và thể xác đều thỏa mãn.
Sáng hôm sau, hàng loạt đạo thánh chỉ phong thưởng được truyền khắp tiền triều hậu cung, tiếng quỳ tạ ân đức vang vọng không ngừng.
***
Vào buổi sáng đầu tiên của hành trình lưu đày, Đồ Họa mở mắt, lập tức gửi tin nhắn cho Tạ Dự Xuyên.
Đồ Họa: “Hôm nay có nguy hiểm gì không?”.
Tạ Dự Xuyên phán đoán, khả năng xảy ra nguy hiểm rất thấp.
Tạ Dự Xuyên: 「Nếu Hạ Hầu Kiệt thực sự muốn trừ tận gốc, hắn sẽ không chọn ra tay giữa chốn đông người.」
Đồ Họa nghe xong, cảm thấy có lý.
Đường dài dằng dặc, chẳng cần nóng vội nhất thời.
Vì vậy, cô an tâm tiếp tục công việc của mình.
Dẫu sao, khoản vay còn chưa trả xong, thân là kẻ làm thuê, cô đâu thể cứ nằm yên mặc kệ.
Gần đến giữa trưa.
Tiếng khóc ai oán ở cổng thành vang lên không ngừng. Bất tri bất giác, chiếc xe tù đã tiến ra khỏi thành.
Toàn thân đầy những vết thương, Tạ Dự Xuyên bị áp giải trong chiếc xe tù chật hẹp. Áo tù của hắn loang lổ vết máu, vết đậm vết nhạt không đồng đều, minh chứng cho vô số lần chịu hình phạt tàn khốc. Thân hình gầy gò, tiều tụy, chỉ còn da bọc xương. Còn đâu hình bóng oai phong lẫm liệt của vị thiếu tướng quân lừng lẫy năm xưa ở Hổ Môn?
Người già trẻ nhỏ nhà họ Tạ, đôi mắt nhòe lệ, lòng đau như cắt.
Nguyễn Hình Chi thở dài, trong lòng nặng trĩu, thời nay làm trung thần thật chẳng dễ.
“Lão phu nhân, xin hãy an tâm. Hiền chất nay đã bình an ra khỏi ngục, quả là người có phúc. Chuyến đi này, mọi người chắc chắn có thể bình an vượt qua. Nguyễn mỗ đã gửi thư nhờ cậy lão hữu bên kia, đến lúc đó sẽ giúp đỡ đôi chút. Nếu nhà họ Tạ có điều gì cần, xin đừng ngại ngần”.
“Xin đa tạ. Hôm nay chia tay, chẳng biết bao giờ gặp lại, mong Thị Lang đại nhân bảo trọng”.
“Mọi người hãy giữ gìn sức khỏe”.
Chiếc xe tù từ từ tiến lại gần.
“Tội phạm Tạ Dự Xuyên, xuống xe!”.
Nha dịch mở cửa xe tù, quát lớn.
Tạ Dự Xuyên bước xuống xe, mỗi cử động đều khiến tứ chi đau nhức như kim châm vào xương cốt.
Ngẩng đầu lên, vừa thoáng nhìn thấy gia đình, hắn chỉ cảm thấy cổ họng mình như cuộn lên một luồng nhiệt nóng bức, khó mà kìm nén được.
Nhìn thấy ánh mắt của tổ mẫu, hắn không kìm được mà bước nhanh vài bước về phía trước. Tiếng leng keng của gông xiềng vang lên theo mỗi bước chân, khiến người thân hắn đau lòng.
Đồ Họa cúi đầu chăm chú vẽ, bên cạnh, màn hình điện thoại sáng lên không ngừng với hàng loạt thông báo. Mở khung tin nhắn ra, toàn là ký tự loạn xạ, nhưng cô vẫn cảm nhận được tâm trạng của Tạ Dự Xuyên dao động mạnh mẽ, điều mà trước nay chưa từng có.
Từng nghĩ rằng hắn là người chỉ huy nơi chiến trường, già dặn trước tuổi, gặp chuyện gì cũng điềm tĩnh, trầm ổn. Không ngờ, trước mặt người thân, hắn cũng có lúc yếu đuối như vậy.
Vẽ thêm một lát, Đồ Họa bỗng đặt bút xuống, đứng dậy bước ra ban công.
Từ xa, cô nhìn thấy một dáng người cao gầy, hiên ngang, từng bước từng bước tiến về phía trước.
Tạ Dự Xuyên bước đi tập tễnh, chậm rãi tiến đến trước mặt gia đình.
Tạ lão phu nhân nhìn đứa cháu may mắn còn sống sót trước mắt, lòng tràn ngập đau xót, không cách nào kìm nén được.
“Cháu à, cháu đã chịu nhiều khổ cực rồi”.
Tạ Dự Xuyên quỳ gối xuống đất, dập ba cái đầu thật mạnh trước mặt Tạ lão phu nhân và mẫu thân Chu thị.
“Hài nhi bất hiếu, đã khiến tổ mẫu và mẫu thân phải lo lắng”.
Chu thị không kìm được nước mắt, còn lão phu nhân bước tới, nâng Tạ Dự Xuyên dậy.
“Còn sống trở về là tốt rồi”.
Chu thị nhìn những vết thương chằng chịt trên người con trai, không dám chạm vào, sợ làm hắn đau thêm.
Tạ Dự Xuyên loạng choạng đứng lên, đảo mắt nhìn quanh. Người nhà họ Tạ đều vây lại xung quanh, lo lắng hỏi han tình trạng sức khỏe của hắn.
Cả gia đình cuối cùng cũng được đoàn tụ sau cơn đại nạn.
Nói ngắn gọn vài lời, Tạ Dự Xuyên xoay người, bước đến trước mặt người nhà họ Nguyễn, chắp tay hành lễ thật sâu.
Nguyễn Hành Chi vội đỡ lấy hắn, ân cần nói:
“Hiền chất không cần đa lễ. Trên đường bắc thượng Liêu Châu, trăm lần cẩn trọng, tuyệt đối không được sơ suất. Nhớ kỹ đấy!”.
Lời này vô cùng uyển chuyển, Nguyễn Hành Chi nể mặt Tạ lão phu nhân mà vẫn giữ lại vài phần chừng mực. Nhưng vào giờ phút này, khi đối diện với Tạ Dự Xuyên, thái độ của ông nghiêm nghị đến mức không thể nghiêm trọng hơn.
Tạ Dự Xuyên dĩ nhiên hiểu được ẩn ý sâu xa trong lời nói của Nguyễn Hành Chi.
“Ghi nhớ lời dạy của Nguyễn thế bá. Ngàn dặm xa xôi sao có thể gió lặng bình yên, vãn bối mang trách nhiệm trên vai, tuyệt đối không tự sa ngã. Gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu, xin thế bá cứ yên tâm”.
Nghe những lời này, trong lòng Nguyễn Hành Chi như được tiếp thêm khí lực.
“Tốt! Tốt! Tốt!”. Ông liên tục thốt lên ba tiếng khen ngợi: “Quả không hổ danh con nhà tướng! Nếu cháu luôn giữ được ý chí này, nhà họ Tạ chẳng sợ không có ngày vinh quang trở lại! Tốt lắm, đứa trẻ ngoan. Phụ thân và huynh trưởng cháu nơi chín suối chắc chắn sẽ phù hộ cho mọi người bình an trên chặng đường phía trước!”
Xung quanh, các phạm nhân sắp bị lưu đày và người thân của họ đều đang nói lời từ biệt cuối cùng.
Hôm nay ly biệt, sống chết không rõ, tiếng khóc nức nở vang lên từng hồi.
Cảnh tượng như vậy, đám quan sai áp giải đã thấy nhiều, nhưng đứng chờ lâu khiến họ bắt đầu mất kiên nhẫn.
Đến giờ xuất phát, quan sai truyền lệnh lớn tiếng quát:
“Tất cả phạm nhân, mau xếp hàng!”.
Một tiếng lệnh vang lên, đám phạm nhân lần lượt bị xua đuổi đến điểm giao nhận để thực hiện thủ tục đăng ký bàn giao.
Thông thường, các thủ tục giao nhận phạm nhân bị lưu đày từ kinh thành không quá phức tạp.
Phạm nhân sẽ được tập trung và áp giải ra ngoài cổng thành. Sau đó, vị quan phụ trách áp giải và quan viên tiếp nhận sẽ đối chiếu danh sách lưu đày một cách nhanh chóng. Nếu công văn không sai sót, việc bàn giao hoàn tất, đoàn lưu đày có thể lập tức khởi hành.
Tuy nhiên, thủ tục bàn giao hôm nay lại phức tạp hơn một chút.
Quan viên phụ trách bàn giao, Hùng Cửu Sơn, dẫn theo đội nha dịch của mình, từng bước một cẩn thận đối chiếu tên họ, độ tuổi và tội danh của phạm nhân một cách thận trọng và tỉ mỉ.
Đợt lưu đày này có đến hơn một trăm người, trong đó không ít từng là hậu duệ của các gia tộc danh giá. Những kẻ này tính tình kiêu ngạo, khó thuần phục và không dễ dàng chịu sự quản giáo.
Để đảm bảo chuyến áp giải lần này diễn ra suôn sẻ, quan phủ đã đặc biệt chọn lựa từ các phủ nha và doanh trại binh lính, điều động mười mấy nha dịch và binh sĩ tinh nhuệ tham gia.
Nguyễn Bùi Ninh lén lút đưa hối lộ cho nhóm quan sai phụ trách áp giải, mong nhận được sự chiếu cố, nhưng kết quả lại không như ý.
Nhà họ Tạ đã khiến thánh thượng nổi giận, chẳng ai muốn dính líu tới họ.
Vài nữ quyến khác nhìn Nguyễn thị được quan tâm chu đáo, ánh mắt lộ rõ sự ngưỡng mộ, hy vọng nhà mẹ đẻ cũng sẽ đến tiễn mình một chút.
Nhị phu nhân Trương thị nhìn Nguyễn thị, người cháu dâu đang được Nguyễn phu nhân ôm chặt trong lòng, luyến tiếc không rời, bèn thốt lên đầy ngưỡng mộ:
“Làm con gái nhà họ Nguyễn thật tốt, được cưng như châu ngọc”.
Chu thị nghe vậy, liền quay sang nhìn Trương thị, khẽ trách:
“Ngươi rõ ràng có cơ hội trở về nhà mẹ đẻ, sao lại không nghe lời khuyên? Phủ Bá Viễn Hầu ít nhiều vẫn có thể bảo vệ ngươi”.
Trương thị hừ một tiếng, tỏ vẻ không mấy bận tâm.
“Cái loại gia đình đó thì có gì đáng để về? Mẹ ta cũng không còn nữa. Ta đã gả vào nhà họ Tạ, thì là dâu nhà họ Tạ. Ta sẽ không đi đâu cả, phải ở lại đây chờ phu quân trở về”.
Lòng Chu thị dậy sóng khi nghĩ đến các nam nhi nhà họ Tạ đã sớm hy sinh nơi chiến trường.
Phải chờ tới năm nào tháng nào.
Trương thị liếc nhìn về phía không xa, Tạ Dự Xuyên đang trò chuyện cùng Tạ lão phu nhân. Ánh mắt sắc bén của nàng bất giác dịu lại, trở nên ôn nhu hơn.
“Dự Xuyên gầy quá, càng ngày càng giống nhị thúc của nó”.
Phía trước, một quan sai đột nhiên lớn tiếng hô:
“Phạm nhân nhà họ Tạ lại đây!”.
HẾT CHƯƠNG 6