Gần đến giờ Mùi, các thủ tục bàn giao hoàn tất, ngay lập tức đoàn người bị áp giải lên đường.
Nếu có người nhà của phạm nhân tình nguyện đi theo trong chuyến lưu đày đến biên cương, theo luật lệ Đại Lương, họ được phép đồng hành. Tuy nhiên, những người này không được phép can thiệp hoặc thay thế phạm nhân trong việc chịu các hình phạt hàng ngày.
Bị đày xa quê hương đến chốn biên thùy, con đường gian truân đầy hiểm họa chẳng khác nào bị tuyên án tử hình. Xưa nay, những người bị lưu đày, nếu có thể bình an tới nơi định mệnh, trong mười người cũng chỉ còn bốn hoặc năm người sống sót.
Những thân quyến nguyện ý đi theo phạm nhân không nhiều, song cũng có mười mấy người tụ lại một chỗ, mang theo hành trang lặng lẽ bước theo đoàn.
Những cụ già trên 60 tuổi cùng trẻ em trong đội đều bị trói bằng dây thừng, trong khi các phạm nhân còn lại phải mang gông xiềng. Những chiếc gông nặng đến hai ba mươi cân đè nặng trên vai, khiến từng bước đi của họ chậm chạp và khó nhọc.
Đội ngũ vừa mới lên đường, tiếng oán than của các phạm nhân đã vang dội khắp nơi. Đám đông hỗn loạn, ồn ào không ngớt. Đám quan sai áp giải chưa quen với tình hình, phải mang theo cả côn sắt và đao bên hông. Chúng vừa quát tháo, vừa đánh đập từ đầu đội hình đến tận cuối, không bỏ sót một ai gây rối.
Tiếng kêu la của những phạm nhân bị đánh vang vọng khắp đoàn, khiến bầu không khí thêm phần căng thẳng.
“Nhanh chân lên! Ai còn lề mề, cẩn thận roi mây hầu hạ!”.
Tốc độ của các phạm nhân lập tức được đẩy nhanh đáng kể.
Hơn hai mươi người nhà học Tạ đi ở giữa đội hình gần phía trước. Tạ Dự Xuyên thân mang trọng thương, bước chân nặng nề, khiến những người dòng bên cùng tộc phải lo lắng. Các huynh đệ bên cạnh không dám lơ là, lập tức kẻ trái người phải nâng đỡ hắn, dìu đi từng bước một, cố gắng giữ vững tinh thần trong hành trình gian nan.
Trong đoàn người, ánh mắt Tạ Dự Xuyên dừng lại ở một bóng dáng quen thuộc.
“Ngươi là Hạc Chi?”. Hắn không dám chắc, cất giọng dò hỏi.
Tạ Võ Anh, gương mặt trẻ trung, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Là ta, Lục ca!”.
Tạ Dự Xuyên thoáng ngạc nhiên, hỏi: “Ngươi chẳng phải nên ở quê nhà Hòe Dương học hành sao? Cớ gì... Lại bị liên lụy thế này?”.
Tạ Võ Anh cười chất phác: “Lục ca nói gì vậy chứ. Tạ Võ Anh ta đây cũng là hậu bối của Tạ gia. Tạ gia có vinh thì cùng vinh, có họa thì cùng chịu. Ở lại Hòe Dương, e rằng cũng khó tránh một kiếp. Chi bằng đi cùng, trên đường còn có thể che chở lão phu nhân và cả nhà”.
Tạ Dự Xuyên nghe vậy, khẽ gật đầu, ánh mắt lộ ra chút tán thưởng.
Hắn lại nhìn sang người đứng bên phải. Người này, dáng vẻ hơi ngượng ngùng, cung kính tự giới thiệu.
“Tạ Văn Kiệt, tự Hoài Chương. Cùng Hạc Chi vào kinh thành, tạm trú tại phủ Quốc công, định chờ sang năm dự kỳ thi mùa xuân”. Giọng hắn hơi ngập ngừng, tiếp lời: “Ta và Hạc Chi đều cùng một suy nghĩ”.
Phủ Quốc công trong kinh thành là nhánh đứng đầu của Tạ thị nhất tộc. Nếu triều đình đến cả Quốc Công phủ cũng không dung thứ, tương lai của những người mang họ Tạ về sau còn có đường tiến thân không?
Tạ Dự Xuyên khẽ gật đầu, không hỏi thêm, chỉ nói: “Đã cùng đồng hành, từ nay đều là người một nhà”.
Tạ Võ Anh và Tạ Văn Kiệt liếc nhìn nhau, đồng thời cúi đầu, đáp:
“Nghe theo Lục ca”.
Phía trước, đám nữ quyến, vốn lâu ngày an cư khuê phòng, chưa từng trải qua hành trình gian khổ như vậy, phải nương tựa lẫn nhau mà dìu dắt. Các nàng vừa khích lệ vừa giúp đỡ nhau, cố gắng tránh những lúc lỡ bước khiến các quan sai cáu gắt mà giáng roi không thương tiếc.
Ánh mắt Tạ Dự Xuyên nhẹ đảo qua đám quan sai, kín đáo quan sát từng khuôn mặt, âm thầm ghi nhớ rõ ràng.
“Hành trình lần này dài gần ba ngàn dặm, quan phủ giới hạn trong hai tháng, buộc phải đến nơi lưu đày trước khi rét đậm kéo đến. Tính như vậy, các quan sai chắc chắn sẽ thúc ép chúng ta, ít nhất mỗi ngày phải đi được năm mươi dặm. Đoạn đường này e rằng không dễ chịu chút nào”.
Giữa đám phạm nhân đồng hành, có kẻ nhàn nhã ngồi tính toán hành trình, nhưng đáng tiếc, chẳng một ai quanh hắn quan tâm mà đáp lời.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn cứ thế tiếp tục tiến bước, bất giác đã đi được hơn nửa ngày, đến khi ánh hoàng hôn lụi tắt và màu trời ráng đỏ nhạt dần, màn đêm cũng bắt đầu buông xuống.
Trong thư phòng ở tầng hai, Đồ Họa đang chăm chú làm việc, chẳng mảy may để ý sắc trời ngoài cửa sổ đã chuyển từ ngày sang đêm. Đến khi hoàn thành một đoạn nhỏ trong tác phẩm của mình, đứng dậy thư giãn, cô mới sực nhớ cả buổi chiều Tạ Dự Xuyên không hề đến tìm mình.
Ra ngoài ban công, một cơn gió lạnh thổi đến khiến cô co người, vòng tay kéo chặt chiếc áo len dài.
Đám quan sai đã tìm được nơi nghỉ qua đêm. Dưới ánh trăng mờ ảo, Đồ Họa tìm kiếm một lúc lâu mới trông thấy Tạ Dự Xuyên.
Hắn đang dựa vào một gốc cây, nhắm mắt nghỉ ngơi. Khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi sau một ngày dài vất vả.
Đồ Họa trầm ngâm suy nghĩ, rồi quyết định không quấy rầy hắn.
Rời khỏi biệt viện, đi bộ một đoạn đường dài đến đội ngũ lưu đày, mãi cho đến khi đứng trước mặt Tạ Dự Xuyên, vẫn không một ai phát hiện ra “cô” đang hiện diện.
Do thiếu năng lượng, chỉ có thể tạm thời duy trì trạng thái “ẩn thân”, Đồ Họa cảm thấy vô cùng an toàn.
Đêm tối nơi cổ đại, tĩnh mịch và trong lành.
Đặc biệt là nơi các quan sai chọn dừng chân, trước không có thôn, sau không có quán, đỉnh đầu là bầu trời sao, dưới chân là đất hoang, mang nét nguyên sơ thuần túy.
Ở phía xa, có một con sông nhỏ, dòng nước chảy róc rách, trong màn đêm yên tĩnh phát ra âm thanh dịu dàng len lỏi. Đồ Họa nhìn thấy vài người mặc phục chế với chữ "Sai," đang xắn cao ống quần, lội xuống sông để bắt cá.
Khi quan sai nghỉ ngơi, đương nhiên sẽ chọn nơi tốt nhất để dựng bếp nấu ăn. Đống lửa được nhóm lên, giữa đêm lạnh giá, chẳng mấy chốc đã thu hút một nhóm đông quan binh tụ tập quanh ánh lửa bập bùng.
Đồ ăn trong nồi nước sôi từ từ được hầm chín, rất nhanh tỏa ra mùi hương ngào ngạt, khiến những phạm nhân mệt mỏi xung quanh chảy nước miếng không ngừng, ngũ tạng lục phủ cũng lên tiếng cồn cào.
Đáng tiếc, đám quan sai hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, chẳng hề đoái hoài.
Các phạm nhân tạm nghỉ tại nơi dừng chân, hơn trăm người chen chúc bên nhau, sau nửa ngày hành trình, ai nấy đều mệt mỏi đến mức không nói nên lời.
Nhiều người vốn quen sống trong cảnh giàu sang phú quý, nay rơi vào cảnh nghèo túng, cả thể xác lẫn tinh thần đều khó chịu nổi.
Trong màn đêm yên tĩnh, Đồ Họa nghe rõ không ít tiếng khóc nghẹn ngào vang lên.
Ngay bên cạnh cô, các thành viên Tạ gia tựa sát vào nhau để sưởi ấm, cũng có vài nữ quyến yên lặng lau nước mắt.
“Ai ——”.
Tiếng thở dài nhẹ vang lên, nghe mà khiến lòng người chùng xuống.
Đang tranh thủ chợp mắt, Tạ Dự Xuyên bỗng nghe thấy tiếng thở dài bên tai. Mơ màng tỉnh dậy, hắn còn tưởng mình nghe nhầm.
“Chuyện gì vậy?”.
Bên cạnh, Chu thị thấy con trai đột ngột tỉnh giấc, vội vàng hỏi, lo rằng hắn có chỗ nào không khỏe.
Chu thị vừa mở lời, những người khác cũng lo lắng dõi mắt nhìn về phía Tạ Dự Xuyên.
Nghe thấy động tĩnh, Đồ Họa cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía hắn.
Khoảng cách giữa hai người chỉ chừng bốn, năm bước. Dưới ánh trăng sáng, sắc mặt của Tạ Dự Xuyên so với ban ngày lại càng thêm tái nhợt.
“Không sao, chỉ là thói quen hành quân”.
“Nếu con cảm thấy không khỏe chỗ nào, nhất định không được giấu”.
Chu thị nhíu mày nhìn con trai, trong lòng đầy lo âu.
“Nương, đừng lo lắng, con còn chưa chết được”.
“Nói bậy bạ gì thế!”.
Chu thị trừng mắt lườm hắn, tay đưa bát nước: “Uống nước đi”.
“Không vội”.
Tạ Dự Xuyên ngăn lại, ánh mắt vô thức đảo qua bốn phía. Không hiểu vì sao, hắn luôn cảm thấy có người đang dõi theo mình.
Nghĩ đến một khả năng nào đó, thần sắc của hắn trở nên thận trọng, cẩn thận quan sát xung quanh.
Đồ Họa cũng đang quan sát hắn, phát hiện vết thương đã đóng vảy mấy ngày trước lại rỉ máu.
Cô lấy điện thoại ra, hạ giọng nói:
“Vết thương của anh đã sinh mủ, thuốc kháng viêm lần trước tôi đưa sao lại không có tác dụng?”.
Bên tai Tạ Dự Xuyên, một thanh âm quen thuộc vang lên.
Ánh mắt hắn lập tức thay đổi, sắc thái sắc bén vốn có ngay lập tức biến mất, thần thái căng thẳng trong giây lát cũng dịu lại.
Đồ Họa khẽ hỏi:
“Hết thuốc rồi sao? Nếu hết, tôi có thể đưa thêm cho anh một ít”.
Hình như trong nhà vẫn còn vài hộp.
Tạ Dự Xuyên đáp:
“Vẫn còn một ít, chỉ là hai ngày trước không tiện sử dụng, bây giờ thì có thể rồi”.
Đồ Họa lập tức hiểu ra. Mấy ngày trước khi ở Chiếu ngục, người của Long Khánh Đế theo dõi hắn rất sát sao. Nếu trên người hắn có gì khác lạ, chắc chắn sẽ khiến Hạ Hầu Kiệt càng thêm nghi ngờ.
Cô nhắc nhở:
“Vết thương sinh mủ rất nguy hiểm, đừng để tình trạng nghiêm trọng hơn”.
Chứng viêm không đáng để chủ quan, nhất là trên đoạn đường gian khổ sắp tới.
Trong lòng Tạ Dự Xuyên khẽ xúc động, thấp giọng đáp:
“Đa tạ Vệ Thần nhắc nhở”.
“Ừm”.
Cô liếc nhìn một lượt trạng thái của những người nhà họ Tạ. Hơn hai mươi người đã đi cả một ngày đường, ai nấy đều mệt mỏi không thôi. Tạ lão phu nhân tuổi cao, hành trình xa khiến sức lực cạn kiệt, giờ chỉ có thể dựa vào bọc hành lý mà thϊếp đi.
Đây mới là ngày đầu tiên lưu đày, nhưng Đồ Họa đã cảm thấy phần lớn người trong đoàn gần như kiệt quệ.
HẾT CHƯƠNG 7