Ta Trở Lại Thân Xác, Sau Khi Nữ Chính Xuyên Sách Rời Đi

Chương 9

Trong những hình ảnh tràn vào ý thức, Thẩm Đan Hi thấy Thẩm Vi cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nỗi cô đơn giằng xé trong lòng. Trước khi bình minh đến, nàng ta lắc chiếc chuông gọi Ân Vô Mịch.

Chiếc chuông nhỏ như hạt đậu vang lên âm thanh yếu ớt, bay ra ngoài song cửa của Hi Vi Cung, xuyên qua màn sương đêm trên núi Côn Luân, tiến vào cung điện trên đỉnh một ngọn núi khác.

Người trong điện cũng vì hôn lễ ngày mai, hồi hộp không thể ngủ được. Nghe thấy tiếng chuông, hắn không hề do dự phân ra một tia nguyên thần, đáp lại lời triệu hồi của nàng ta.

Nguyên thần của Ân Vô Mịch tiến vào Hi Vi Cung, rơi xuống đất hóa thành dáng người cao ráo, chỉ khoác hờ áo ngủ, chân trần bước trên tấm thảm mềm mại trong điện. Hắn vén từng lớp rèm nặng nề chạm đất, bước vào nội thất.

Khi còn cách giường một lớp màn mỏng cuối cùng, hắn dừng bước, cất tiếng hỏi: “Vi Vi, sao vậy? Nàng tìm ta có chuyện gì?”

Thẩm Vi đưa tay định vén màn giường, nhưng bị Ân Vô Mịch giữ lại cổ tay: “Theo lễ nghi, trước hôn lễ chúng ta không thể gặp nhau.”

“Nhưng ta muốn gặp chàng.” Thẩm Vi ngẩng đầu lên, dù cách một lớp màn mỏng vẫn có thể thấy lờ mờ dáng vẻ của hắn, nhưng như vậy không đủ thỏa mãn nàng ta: “Hiện giờ ta muốn thật sự nhìn thấy chàng.”

Ân Vô Mịch im lặng một lát, cuối cùng cũng buông tay.

Thẩm Vi vén màn giường, khi ánh mắt nàng chạm phải đôi mày của hắn, viền mắt không kìm được đỏ lên.

Ân Vô Mịch thấy vậy, ánh mắt càng thêm dịu dàng như nước. Hắn cúi người xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt nàng, khẽ nói: “Những ngày qua, ta không lúc nào không nhớ đến nàng.”

Thẩm Vi dang tay về phía hắn, Ân Vô Mịch ngồi lên mép giường, cúi người ôm lấy nàng ta.

Hắn áp trán mình lên giữa chân mày nàng ta, thần thức lượn lờ bên ngoài linh đài, khẽ giọng: “Vi Vi, ngày mai sẽ rất mệt, giờ nàng nên nghỉ ngơi thật tốt.”

Tâm trạng Thẩm Vi rối bời, cần một lực tác động bên ngoài khuấy động suy nghĩ của mình, để nàng ta quên đi tất cả, thúc giục nói: “Không sao, chàng mau vào đi.”

Ân Vô Mịch nhắm mắt lại, thần thức lập tức chìm vào linh đài của nàng ta.

Thẩm Đan Hi nhìn hai người họ quấn quýt bên nhau, cổ họng khó chịu như muốn rách toạc, ghê tởm đến mức không kìm được nôn khan.

Nếu có thể, nàng hận không thể chặt đứt bàn tay đang chạm vào gò má mình, nghiền nát từng đốt ngón tay của hắn, băm vằm hắn thành cám.