Dù đã cách lâu như vậy, Thẩm Đan Hi vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Ân Vô Mịch, trên người hắn phảng phất mùi thối rữa nồng nặc.
Nàng không hiểu tại sao cha lại mang hắn về núi Côn Luân, cũng không hiểu tại sao phải giấu hắn dưới tầng tầng phong ấn.
Nàng chỉ biết kẻ địa mị có thân xác phàm trần dơ bẩn này chính là kẻ đầu sỏ khiến cha mẹ nàng cãi nhau, khiến cha nàng bị thiên lôi giáng tội.
Từ lần đầu gặp mặt, nàng đã ghét Ân Vô Mịch, vô cùng căm ghét.
Nếu không bị nữ xuyên không chiếm đoạt thân thể, có lẽ nàng thật sự sẽ giống như lời nữ xuyên không nói, dựa vào thân phận cao quý, gia thế hiển hách của mình, tùy ý sỉ nhục hắn, hành hạ hắn, khiến mỗi ngày hắn sống trên Côn Luân đều không bằng chết.
Sao nàng có thể chịu đựng được đôi bàn tay dơ bẩn ấy chạm vào mình dù chỉ một chút?
Nhưng chính kẻ mà nàng vô cùng căm ghét này, hiện tại trong lời kể của thế gian, lại trở thành đối tượng mà “Đan Hi Thần Nữ” si mê say đắm.
Ngày mai, tên của bọn họ sẽ được khắc lên Khế Tâm Thạch, kết mối lương duyên vĩnh cửu.
Chỉ cần nghĩ đến đây, Thẩm Đan Hi đã hận không thể xé nát hai người bọn họ.
Ánh bình minh trên núi Côn Luân đến muộn hơn những nơi khác, nhưng cuối cùng cũng xuất hiện, xé toạc tầng mây, ánh dương chiếu rọi lên mái ngói lưu ly rực rỡ sắc màu.
Thẩm Vi nằm trong lòng Ân Vô Mịch, chợp mắt nghỉ ngơi một lát.
Chính trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nàng ta đã mơ một giấc mộng.
Trong mộng, nàng ta trở về thế giới ban đầu của mình, đứng giữa đại sảnh ồn ào của bệnh viện, một chiếc xe cứu thương hú còi lao nhanh tới, dừng trước lối vào phòng cấp cứu.
Một chiếc cáng cấp cứu được đẩy xuống, giữa tiếng bước chân vội vã của y bác sĩ, như gió lốc lướt qua bên cạnh nàng ta.
Khoảnh khắc lướt qua đó, nàng ta thoáng thấy người trên xe cứu thương toàn thân đầy máu.
Trong giây phút ấy, nàng ta rốt cuộc cũng nhớ ra khuôn mặt đã bị lãng quên của chính mình.
Thẩm Vi vô thức đuổi theo xe, nhìn thấy mình được đẩy vào phòng cấp cứu, nhìn thấy cha mẹ vội vã tới, lo lắng đứng ngoài chờ đợi, nhìn thấy mẹ quỳ gối trước cửa phòng cấp cứu, hướng về bức tường trắng, cầu nguyện không ngừng.
Trên bức tường ấy có nhiều vết khắc lưu lại, khắc những cái tên mờ nhòe, bốn chữ "Phù Hộ Bình An" được khắc sâu hơn cả, là dấu vết của từng người chờ đợi ngoài phòng cấp cứu để lại.
Nay lại có thêm một vết cào bằng móng tay của mẹ nàng ta.