Hệ thống đưa ra lựa chọn xong, liền chìm vào im lặng. Thẩm Vi ngồi một mình trước gương, nhưng chính hai sự lựa chọn này lại khiến nàng ta trằn trọc suốt đêm không ngủ được.
Nàng ta không hề biết rằng, còn có một người khác khổ sở hơn nàng ta gấp bội.
Một ngày ở nhân gian, một năm ở Cửu U. Thẩm Vi trằn trọc một đêm, Thẩm Đan Hi lại như bị thiêu đốt tâm can suốt nửa năm trời.
“Nếu nữ xuyên không kia rời đi, có lẽ ta có thể trở về thân xác của mình.”
Chính tia hy vọng nhỏ nhoi như đốm lửa bùng lên trong tro tàn này đã khiến Thẩm Đan Hi không thể giống như trước nằm im bất động, tự biến mình thành một vật chết vô tri vô giác, không quan tâm đến thời gian trôi qua, chỉ chờ đợi sinh mệnh cạn kiệt, hóa thành tro bụi.
Năm giác quan chưa hoàn toàn đoạn tuyệt khiến nàng cảm nhận rõ ràng sự do dự trong lòng Thẩm Vi.
Trải qua một trăm năm, chấp niệm về việc trở về nhà trong lòng Thẩm Vi đã không còn mãnh liệt như ban đầu.
Thẩm Vi lưu luyến thân thể thần tiên trường sinh này, đã quen với cuộc sống được mọi người hầu hạ cung phụng trên núi Côn Luân, nàng ta nảy sinh tình cảm cha con với Sơn Quân Côn Luân, thậm chí đối với đối tượng công lược mà nàng ta từng không tình nguyện tiếp cận, cũng đã trao gửi thật tâm.
Một đôi cha mẹ đã mờ nhạt trong ký ức, làm sao có thể sánh được với tất cả những gì nàng ta đang thực sự nắm trong tay?
Thẩm Đan Hi ngồi thu mình giữa đống tro tàn dày đặc, tựa như một tội nhân tử hình bị trói trên giá hành hình, bị tra tấn lăng trì không ngừng.
Mỗi lần Thẩm Vi dao động, do dự, đều hóa thành lưỡi dao sắc bén, dưới sự chênh lệch về tốc độ thời gian ở hai thế giới, khắc lên tinh thần của nàng từng cơn đau đớn và dày vò kéo dài.
Thẩm Đan Hi đã từng nghe nói ở nhân gian có một loại hình phạt tàn khốc, người ta sẽ bịt mắt phạm nhân lại, nhốt trong một không gian tối đen như mực, chỉ để một thùng nước trên đỉnh đầu, mỗi khoảng thời gian lại nhỏ một giọt nước xuống giữa trán, khiến người ta sống không được chết cũng không xong, lại luôn phải duy trì sự tỉnh táo, cho đến khi nước thấm xuyên qua xương.
Hoàn cảnh hiện tại của nàng, chẳng phải giống như vậy hay sao.
Cửu U chính là căn phòng tối tăm không thấy ánh mặt trời ấy. Những hình ảnh thỉnh thoảng tràn vào ý thức đều là giọt nước hành hạ nàng, cho đến khi linh hồn nàng thối rữa, hóa thành tro bụi.
Cảm giác bị người khác tùy ý chém gϊếŧ thật sự không dễ chịu, nhưng trong ba vạn năm bị giam cầm ở Cửu U, nàng đã nếm trải điều đó quá nhiều lần.