Giản Tịch hít sâu, quay lại cau mày:
“Anh đánh tôi làm gì?”
Người “đánh” cô là một gã đàn ông cao lớn, nét mặt cứng cỏi nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ bất cần.
Anh ta không nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt đầy khinh khỉnh. Ngược lại, chàng trai trẻ đứng cạnh anh ta thì cười phá lên.
Bước ra khỏi thang máy, Lâm Gia không nhịn được mà bật cười to:
“Cười đến đau cả bụng! Anh Nhiên, anh mạnh tay quá, người ta tưởng anh đánh cô ấy thật! Ha ha!”
Hạ Nhiên liếc anh ta một cái:
“Cái miệng của cậu há thêm chút nữa là đủ nuốt nguyên cái đèn trần đấy.”
“Không phải đâu anh Nhiên, anh tự nhiên đi đỡ người ta làm gì thế?”
Hạ Nhiên móc ra một bao thuốc, rút một điếu ngậm vào miệng:
“Cái trò bẩn thỉu mà cậu nghĩ tôi không biết chắc? Nếu tôi mà có ý tán gái thì vừa nãy đã chẳng ra tay đỡ cô ta, cứ để cô ấy ngã thẳng vào lòng tôi cho rồi.”
Lâm Gia gật đầu tán thành:
“Chiêu ‘tiếp xúc thân mật’ đúng là tuyệt chiêu, quá đỉnh!”
“Đỉnh cái đầu cậu!” Hạ Nhiên búng mạnh vào trán cậu ta, “Trông chừng đám con nợ cho tôi đấy.”
Hạ Nhiên chuyên làm nghề đòi nợ. Gần đây anh nhận một phi vụ, chủ một công ty xi măng nợ người ta hơn sáu trăm triệu mà không chịu trả. Chủ nợ nói rằng nếu đòi lại được thì trả hai mươi phần trăm hoa hồng.
Họ đã theo dõi được ba, bốn ngày, nắm khá rõ thói quen của con nợ. Khi đang ở tầng sáu theo dõi, vô tình nghe thấy một gã đàn ông ngà ngà say khoác lác rằng mình có thể gọi một cô gái xinh đẹp đến trong vòng nửa tiếng.
Lúc đó, Hạ Nhiên đang ngồi đánh bài ở sofa trong sảnh. Khi Giản Tịch chạy vội qua từ thang máy, anh ngửi thấy một làn hương tóc thoảng qua.
Nhẹ nhàng mềm mại, hình như là mùi lan.
Lâm Gia vẫn lải nhải không ngừng:
“Đòi được món này, em phải đổi cái điện thoại thôi, iPhone 7 luôn!”
Hạ Nhiên nghe thứ tiếng Anh ngọng nghịu của cậu ta mà phát bực:
“Nói đàng hoàng coi, để tôi dạy cậu.”
Anh rít một hơi thuốc, mắt nheo nheo trong làn khói:
“Nghe anh đây... Ai — phơ — sẹt.”
Lâm Gia cười đến lăn lộn, cười mãi rồi đột nhiên ngưng bặt:
“Anh Nhiên, Anh Nhiên, cô gái đó kìa.”
Hạ Nhiên lười biếng nghiêng đầu, điếu thuốc kẹp nơi khóe môi, tàn thuốc dài ngoằng mà anh chẳng buồn giũ xuống.
Là Giản Tịch, cô đã quay lại.
“Em uống rượu rồi, không lái xe được, em đợi anh ở tầng hai.”
“Em tám giờ mới ra khỏi phòng mổ, cả ngày chưa ăn gì mà chạy tới gặp anh ngay, tài xế à? Em không mang theo tiền.”