Ngọt Ngào

Chương 4

Vừa bước khỏi thang máy, Giản Tịch vừa gọi điện cho Lục Bình Nam, giọng có vẻ hờn dỗi nhưng vẫn ẩn chứa sự nhượng bộ.

Nhưng nói chưa dứt câu, giọng cô bỗng vυ't lên:

“Lục Bình Nam!”

Tiếng hét đó vừa tức tối, vừa giận dữ, lại vừa ấm ức.

Những kẻ hóng chuyện nãy giờ cũng bỗng ngưng cười. Hạ Nhiên kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, làn khói lững lờ bay lên.

Giản Tịch nắm chặt điện thoại, đôi mắt đỏ hoe. Đầu dây bên kia lạnh lùng cúp máy.

Cô cứ giữ nguyên tư thế đó gần mười giây, đôi mắt nhòe nước. Ban đầu cô còn cắn môi để nén tiếng khóc, nhưng khi vô tình chạm phải ánh mắt của người bên cạnh, nước mắt cứ thế trào ra, không thể kìm nén thêm.

Giản Tịch ngồi thụp xuống, mái tóc dài rũ xuống che kín đôi mắt.

Chẳng bao lâu sau, cô đứng dậy, quét mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở một chiếc bàn với mấy vỏ chai rượu trống rỗng. Cô bước tới, vớ lấy một chai, thử cảm giác trong tay rồi lại cầm thêm một chai khác. Sau đó cô sải bước nhanh về phía thang máy, nhấn nút lên tầng sáu.

“Đi trả thù kìa?” Lâm Gia cảm thán, “Lấy chai rượu phang vào đầu người ta chắc luôn.”

Hạ Nhiên rút thêm một điếu thuốc ra ngậm, lần đầu bật lửa không cháy, anh quay sang dặn Lâm Gia:

“Anh để quên đồ, đợi ở sảnh nhé.”

Rồi anh quay bước, cũng đi về phía thang máy.

Giản Tịch quay lại phòng bao, giấu chai bia sau lưng.

Lục Bình Nam vò mặt, vẻ bực bội lộ rõ:

“Cô còn muốn gì nữa?”

Giản Tịch cố gắng ổn định hơi thở:

“Tôi muốn anh xin lỗi tôi.”

“Không đùa đấy chứ, Giản Tịch?” Như thể vừa nghe được trò cười lớn nhất trong ngày, Lục Bình Nam cười phá lên:

“Cô bị sốt hả? Vừa rồi nghe không hiểu à? Lớn đầu rồi, trưởng thành lên chút đi được không? Biết vì sao tôi không thích cô không? Chính là vì cái kiểu giả bộ đứng đắn, không biết đùa của cô đấy!”

Giản Tịch nhìn môi anh ta mấp máy, chút hy vọng cuối cùng trong cô vỡ vụn hoàn toàn.

Lục Bình Nam nheo mắt, liếc thấy chai bia trong tay cô thì cười khẩy:

“Hừ, định lấy cái này phang tôi chắc?”

Giản Tịch nắm chặt chai bia rỗng, lòng bàn tay lạnh toát đổ mồ hôi.

Lục Bình Nam cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ, xắn tay áo lên, tay chống ngang hông, cười nham hiểm:

“Nào nào nào, đánh vào đây đi.”

Anh ta lại đổi tư thế, lấy ngón trỏ chỉ thẳng vào trán mình, lớn tiếng quát:

“Có gan thì đánh vào đây! Đánh đi! Không dám đánh thì là cháu tao!”

Giản Tịch vốn chỉ muốn cho anh ta một cơ hội để xuống nước. Nếu Lục Bình Nam chịu đưa cô về nhà, nếu anh ta chịu nói một câu xin lỗi, cô nhất định sẽ tha thứ mà không chút do dự.