Giản Tịch khẽ cười chua chát:
“Cả buổi chiều em ở trong phòng mổ, đến giờ còn chưa uống nổi một ngụm nước. Em sợ anh có chuyện, lái xe như bay gần như xảy ra chuyện, vậy mà giờ anh nói với em là đùa tí thôi?”
Vừa cười, cô vừa nhìn người đàn ông mà mình đã thích bao năm, trong lòng nghẹn đắng như có gì mắc lại trong cổ họng:
“Lục Bình Nam, đã mười năm rồi, anh có thể đừng đối xử với em như thế nữa được không?”
Giản Tịch nghẹn ngào nói, khiến Lục Bình Nam nổi đóa. Anh ta đập mạnh ly rượu lên bàn:
“Lại lên giọng nữa hả? Chân là của em, xe cũng của em, nhận được điện thoại không đến cũng được mà! Còn nữa, đừng lôi tình cảm ra nói mãi như thế, anh đã nói rõ từ đầu rồi, em tự đơn phương thôi!”
Âm thanh trong phòng bao dần nhỏ lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.
Lục Bình Nam đứng thẳng lưng, giọng càng lớn hơn:
“Giản Tịch, chuyện nam nữ là hai bên tình nguyện, ở đây toàn bạn bè của anh, không chơi nổi thì đừng đến! Cứ tỏ ra cao sang rồi bày mặt lạnh lùng ra làm gì?”
Hơi rượu phả thẳng vào mặt cô khi anh nói. Lục Bình Nam mở công ty riêng, học theo kiểu cứng rắn của dân làm ăn. Lời nói của anh vang lên đầy tự tin, như một quả bom nổ tung khiến Giản Tịch sững sờ.
“Chướng mắt, ra ngoài đi!” Lục Bình Nam chỉ thẳng ra cửa.
Cửa phòng bao mở toang, ngay gần đại sảnh nên không thiếu người hóng chuyện.
Sự xấu hổ bùng lên trong đầu khiến Giản Tịch chỉ muốn biến khỏi đó ngay lập tức.
(❁´◡`❁)
Nơi này đầy rẫy xa hoa trụy lạc, ngay cả trong thang máy cũng lấp lánh những tấm gương sáng choang.
Giản Tịch cúi đầu bước vào, cảm giác khó chịu dâng trào khiến cô không kìm được mà ngồi thụp xuống đất.
Năm nhất đại học, cô chỉ thầm thích Lục Bình Nam. Sau này tỏ tình, anh không từ chối thẳng mà cứ nói mấy câu mập mờ, nghe như chối từ mà ngẫm lại thì có chút hy vọng.
Lục Bình Nam đúng là kiểu người như vậy, có thể dễ dàng chuyển đổi giữa hình tượng đàng hoàng và kẻ tồi tệ.
Nghĩ đến đây, Giản Tịch bụm miệng khô khốc nôn khan một tiếng.
Cô gái đứng bên cạnh vội lùi lại vài bước.
Giản Tịch ngước lên, giọng khàn khàn:
“Đừng sợ, tôi không nôn đâu.”
Nói xong cô chống tay chật vật đứng lên. Đứng trong phòng mổ cả buổi chiều mà chẳng kịp ăn uống gì, giờ thay đổi tư thế đột ngột làm dạ dày cô đau như có thứ gì đè nặng cả nghìn cân, mặt cô trắng bệch hẳn đi.
“Đứng vững vào!” Một lực mạnh đẩy vào lưng khiến Giản Tịch không ngã nhào xuống đất.
Nhưng cái lực đó...