(Lâm Thần là nữ nhé!)
"Vậy cô chính là trợ lý riêng mới của tổng giám đốc hả?"
Lâm Thần đặt mạnh một xấp tài liệu dày cộp xuống trước mặt Lý Oánh Chúc.
Lý Oánh Chúc ngẩng lên nhìn người kia, nụ cười thoáng vẻ ung dung: "Đúng vậy, tổ trưởng."
"Hôm nay mới ngày đầu đi làm, cô đã dám ngang nhiên xem phim trốn việc. Đúng là người được tổng giám đốc chọn quả nhiên mặt mũi lớn thật."
Trong văn phòng, có vài tiếng cười trộm vang lên.
Lâm Thần hoàn toàn không ưa nổi Lý Oánh Chúc.
Mặc dù lúc nãy cô ấy đã ngăn đồng nghiệp bàn tán nhưng trong lòng cô ấy cũng có suy nghĩ tương tự.
*Cái cô Lý Oánh Chúc này, dựa vào quan hệ để chen chân vào làm trợ lý riêng của tổng giám đốc. Rõ ràng là có "năng lực" đặc biệt nào đó. Mà cái "năng lực" ấy, tám phần là trò quỷ gì đó của cô rồi.*
Để một người như Lý Oánh Chúc làm việc chung chẳng khác nào vả vào mặt những người luôn cật lực phấn đấu như họ cả.
"Cô mau sắp xếp đống tài liệu này rồi gửi vào email của tổng giám đốc đi nhé."
Lý Oánh Chúc lúng túng: "Nhưng tôi có biết dùng máy tính đâu."
Ngày thường, cô chỉ lo xem bói, tính mệnh lý hoặc bắt ma trừ tà, làm gì có cơ hội đυ.ng đến máy tính chứ?
Lâm Thần cười lạnh trong lòng. Quả nhiên, một kẻ vô dụng chỉ biết dựa hơi quan hệ mà thăng tiến.
"Không biết thì học. Con gái trẻ như cô chẳng lẽ tưởng dựa vào mấy con đường tắt là có thể mãi mãi yên ổn được à? Đến lúc người ta chơi chán rồi đá một cú mới nhận ra mình chẳng biết làm gì, đến cả bữa cơm cũng không có mà ăn đấy."
Học? Nếu là một người trẻ như Nguyên Nhược mới sáu bảy mươi tuổi chắc còn có thể học được. Còn cô, một bà lão hai ngàn tuổi thì học công nghệ cao này để làm gì?
Lâm Thần thấy Lý Oánh Chúc cứ đờ đẫn như một kẻ ngốc, chẳng thèm giận dữ vì lời cô ấy vừa nói, cô ấy chỉ lắc đầu khinh miệt rồi quay người định đi.
"Tổ trưởng!"
Lâm Thần khó chịu quay lại: "Còn chuyện gì nữa sao?"
"Tổ trưởng, tôi không giỏi sắp xếp tài liệu hay gửi email. Nhưng tôi có sở thích nghiên cứu mệnh lý, huyền học. Hay là để tôi xem tướng cho tổ trưởng, đừng bắt tôi làm mấy việc mình không thạo nữa nha."
Lâm Thần nghe xong thì càng tức: "Đã lười biếng còn giở trò thần thần quỷ quỷ ra hù người nữa..."
"Chẳng phải dạo này tổ trưởng gặp xui xẻo liên miên sao? Nào là ăn cá bị mắc xương, đóng cửa thì kẹp tay, đúng chứ?"
Một câu nói của Lý Oánh Chúc khiến Lâm Thần sững người.
Sao cô lại biết những chuyện này? Mấy chuyện đó vừa mới xảy ra hôm qua thôi mà.
Không đúng, chắc chắn chỉ là ăn may thôi!
Chắc chắn Lý Oánh Chúc đoán bừa, trúng thì trúng. Những chuyện này thường gặp trong cuộc sống chứ chẳng có gì lạ lùng cả.
"Đừng có ở đây làm trò nữa, cô gái trẻ mà đòi đóng vai đại sư à?"
Lý Oánh Chúc vẫn điềm tĩnh rồi tiếp tục nói: "Tôi còn biết chuyện động trời hơn. Chồng của cô..."
"CÂM MIỆNG!"
Lâm Thần quát lớn, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Chỉ mới vài ngày trước, cô ấy phát hiện ra chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ.
Đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ chính là cô giáo dạy mỹ thuật ở tầng trên.
Ai ngờ người phụ nữ nhìn có vẻ đoan trang, dịu dàng ấy lại là một kẻ không biết xấu hổ.
Hôm đó, cô ấy về nhà sớm hơn dự kiến. Vừa mở cửa ra, cảnh tượng hai người họ lõα ɭồ trên ghế sofa suýt khiến cô ấy tức đến ngất.
Cô ấy muốn ly hôn, nhưng gã đàn ông khốn kiếp đó là một luật sư danh tiếng. Anh ta nói nếu cô ấy dám ly hôn thì anh ta sẽ khiến cô ấy phải ra đi tay trắng, thậm chí tước quyền nuôi con của cô ấy nữa.