Đại Lão Huyền Học Xuống Núi, Tổng Tài Kinh Hồn Hằng Đêm

Chương 15

Nguyệt Dung phát ra một tiếng thét cuối cùng, ánh sáng đỏ trong đôi mắt tắt lịm, ánh mắt tràn đầy đau thương nhìn chằm chằm vào sợi dây đỏ trên cổ tay của Tɧẩʍ ɖυng Chiêu.

"Chu Lang..."

Ả ta thì thầm một tiếng rồi hóa thành làn khói đen, tan biến trong không khí.

Sợi dây đỏ trên tay Tɧẩʍ ɖυng Chiêu cũng lập tức đứt đoạn.

Anh hít sâu một hơi, cơ thể cuối cùng cũng có thể cử động được, anh lập tức ngồi dậy.

"Thẩm tổng, ngài không sao chứ?"

Lý Oánh Chúc định tiến lại đỡ nhưng Tɧẩʍ ɖυng Chiêu nhanh chóng lùi lại, tránh xa cô.

Cảnh tượng vừa rồi anh đều tận mắt chứng kiến. Cách Lý Oánh Chúc tiêu diệt nữ quỷ tàn nhẫn đến mức không giống một cô gái nhỏ bé chút nào, thậm chí đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Ai mới thực sự là quỷ đây?

Nhắc đến "cô gái nhỏ"...

"Rốt cuộc là cô bao nhiêu tuổi?"

Lý Oánh Chúc giơ hai ngón tay lên.

Tɧẩʍ ɖυng Chiêu cười nhạt, đầy châm biếm: "Nữ quỷ kia nói đã gặp cô từ năm trăm năm trước mà sao lại là 20 được?"

Lý Oánh Chúc bật cười: "Thẩm tổng, tôi không phải hai mươi tuổi, mà là hai nghìn tuổi."

Cái gì!

Mặc kệ Tɧẩʍ ɖυng Chiêu đang hóa đá, Lý Oánh Chúc cúi xuống nhặt sợi dây đỏ rơi trên đất, lắc đầu với vẻ tiếc rẻ: "Chỉ là một sợi dây đỏ rách nát mà ả ta lại khắc khoải suốt năm trăm năm. Đúng là một người phụ nữ ngu ngốc."

Sợi dây đỏ trong tay cô bắt đầu bốc cháy hóa thành tro bụi.

"Những thứ tà vật như này cần phải tiêu hủy ngay, tránh để thu hút thêm quỷ đến."

Cô ngáp dài, nhàn nhã bước ra cửa.

"Thẩm tổng, hôm nay vậy là xong rồi đấy. Ngài cứ yên tâm mà ngủ đi nhe."

Nhìn theo bóng lưng hai nghìn tuổi của Lý Oánh Chúc, Tɧẩʍ ɖυng Chiêu bối rối không biết nên gọi thẳng tên hay cúi người gọi một tiếng "lão tổ tông".

"Con quỷ vừa rồi chính là tai kiếp mà cô nói à?"

"Không không không," Lý Oánh Chúc dừng bước, nghiêng đầu cười: “Đây chỉ mới là bắt đầu thôi."

Tɧẩʍ ɖυng Chiêu im lặng một lúc rồi lại hỏi: "Cô nói kiếp nạn của tôi bắt đầu từ năm hai mươi bảy tuổi là do sư phụ cô tính ra à?"

Lý Oánh Chúc cười ngượng ngùng: "Thật ra là tôi tính. Nhưng không muốn bị anh xem như một bà già ngàn năm nên mới bịa ra như vậy thôi. Thẩm tổng à, hồi nhỏ lúc anh còn trần như nhộng là tôi đã từng bế anh đấy."

Sắc mặt Tɧẩʍ ɖυng Chiêu tối sầm: "Đi ngủ đi."

---

Sáng hôm sau, khi Lý Oánh Chúc còn đang ngủ say đã bị Tɧẩʍ ɖυng Chiêu kéo dậy.

"Lý Oánh Chúc, từ hôm nay trở đi, cô phải theo sát tôi, không được rời nửa bước, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho tôi."

Lý Oánh Chúc mắt nhắm mắt mở, ngập tràn cơn tức: "Thẩm tổng, tôi đảm bảo được an toàn cho ngài, nhưng tôi không thể chịu nổi chuyện dậy sớm."

Tɧẩʍ ɖυng Chiêu dứt khoát lấy một tấm séc ra: "Một trăm vạn, cầm đi."

Đôi mắt ngái ngủ của Lý Oánh Chúc lập tức sáng rực như sao.

"Đa tạ Thẩm tổng."

---

Tại tập đoàn Thẩm thị.

Nhân viên bàn tán liên tục, ánh mắt đổ dồn về phía Lý Oánh Chúc đang ung dung xem phim trên máy tính.

"Cô gái kia là ai thế? Không cần phỏng vấn mà có thể làm trợ lý cho Thẩm tổng ư? Ngay cả cô Giang cũng không được Thẩm tổng để ý, vậy mà cô ta lại được ngài ấy dẫn theo bên người kia kìa."

"Hừ, các người không hiểu rồi. Người như Thẩm tổng, mỹ nhân quyến rũ gặp nhiều rồi, chỉ thích kiểu ‘cháo trắng dưa muối’ thôi. Đừng thấy cô ta nhìn ngây thơ mà lầm, biết đâu lại là cao thủ chèo thuyền. Nếu không thì dựa vào cái gì mà đi cửa sau của Thẩm tổng chứ?"

"Không lo làm việc mà ở đó nhiều chuyện cái gì đấy!"

Trưởng nhóm Lâm Thần gắt gỏng nói, những nhân viên lắm lời lập tức im thin thít.

Cô ta cau mày nhìn về phía Lý Oánh Chúc vẫn đang thảnh thơi như chốn không người rồi bước tới với vẻ mặt đầy khó chịu.