Đại Lão Huyền Học Xuống Núi, Tổng Tài Kinh Hồn Hằng Đêm

Chương 14

Dứt lời, ánh mắt sắc bén của Lý Oánh Chúc dịu đi, cô quay sang cười lấy lòng Tɧẩʍ ɖυng Chiêu: “Thẩm tổng à, tôi đã sớm phát hiện nữ quỷ này đang rình mò nhưng sợ xuất hiện quá sớm sẽ khiến ngài cho rằng tôi xen vào chuyện không đâu nên phải đợi ngài tận mắt nhìn thấy rồi mới ra tay.”

Tɧẩʍ ɖυng Chiêu tức đến mức muốn nổ tung.

Vậy ra Lý Oánh Chúc cố tình chờ anh nhìn thấy quỷ, bị dọa đến sợ hãi mới chịu xuất hiện ư?

Thật không biết cô làm vậy là vô tình hay cố ý trêu chọc anh nữa!

Gương mặt ma quái của Nguyệt Dung trở nên càng lúc càng dữ tợn hơn, tiếng thét the thé vang lên: “Trường Phong, ta vất vả lắm mới tìm được món ngon như thế này! Chỉ cần nuốt chửng hắn là sức mạnh của ta chắc chắn sẽ tăng vọt. Ta nhất định phải đợi đến khi Chu Lang chuyển thế, ngươi đừng hòng cản được ta!”

Tɧẩʍ ɖυng Chiêu hoảng hồn.

Thì ra nữ quỷ này không chỉ muốn cơ thể anh mà còn định dùng anh làm thức ăn bổ dưỡng nữa!

Lý Oánh Chúc thở dài bất đắc dĩ: “Ta đã nói rồi, Chu Lang của ngươi chính là một trong những kẻ đã hại chết ngươi. Vợ hắn họ Vương, không thể chịu nổi sự hiện diện của ngươi đã muốn trừ khử ngươi. Hắn thì chẳng muốn cưới một kỹ nữ như ngươi về làm vợ nên ngầm đồng ý cho Vương thị gϊếŧ ngươi. Khi ngươi bị gậy đánh cho chết, hắn chỉ đứng nhìn ngươi chết từ cửa sổ. Loại nam nhân như thế mà ngươi còn chờ hắn làm gì?”

“Ngươi nói dối!” Tiếng thét giận dữ của Nguyệt Dung nghe như tiếng kéo cửa từ cánh cửa sắt cũ nát.

“Chu Lang không phải loại người như vậy! Hắn thực lòng yêu ta. Mọi chuyện đều do con tiện nhân Vương thị gây ra. Vì vậy, sau khi trở thành ma, điều đầu tiên ta làm chính là bám lấy Vương thị, khiến ả ngày đêm không được yên ổn, cuối cùng phải treo cổ tự vẫn. Đó là cái giá ả phải trả!”

Nguyệt Dung nghiến răng kèn kẹt, hàm răng trắng nhởn càng khiến người ta lạnh gáy.

“Sau khi Vương thị chết, Chu Lang nhanh chóng cưới nhiều thϊếp thất. Ta đã quan sát kỹ, từng người bọn họ đều có nét giống ta. Đó chính là minh chứng cho tình yêu của hắn dành cho ta.”

Lý Oánh Chúc giơ ngón cái lên cười nhạt: “Nguyệt Dung, ngươi quả là xứng đáng với danh hiệu ‘luyến ái não’ số một trong giới quỷ đấy. Chu Lang của ngươi có vợ cả, vợ bé đầy nhà mà ngươi vẫn tự an ủi bản thân sao? Ngươi gϊếŧ vợ hắn, vừa hay đúng ý hắn. Khuyên ngươi đi đầu thai thì ngươi không nghe, giờ thành lệ quỷ thì làm gì còn đường quay lại nữa?”

Lý Oánh Chúc cầm kiếm gỗ đào, ngón tay nhanh nhẹn bấm pháp quyết rồi kẹp lấy một lá bùa.

“Ngươi đã gϊếŧ quá nhiều người nên ta không thể tha cho ngươi được nữa.”

Nói rồi, cô lao vọt tới, dán lá bùa thẳng lên trán Nguyệt Dung.

Nguyệt Dung rú lên thảm thiết, trán bị đốt cháy, bốc lên khói đen. Bóng quỷ lùi lại nhanh như chớp tránh được đòn tấn công tiếp theo của Lý Oánh Chúc.

Đột nhiên, ánh mắt độc ác của Nguyệt Dung chuyển hướng về phía Tɧẩʍ ɖυng Chiêu đang nằm như thực vật trên giường, rồi lao tới, há miệng định nuốt chửng anh.

Lý Oánh Chúc phẩy tay một cái khiến Tɧẩʍ ɖυng Chiêu rơi xuống đất phát ra tiếng rên đau đớn.

“Đã nói rồi, Thẩm tổng là người mà ta bảo vệ, ngươi còn dám động vào ư! Ngươi nghĩ hắn giống những người bình thường mà ngươi từng ăn sao? Cẩn thận kẻo tự rước họa vào thân đấy!”

Lý Oánh Chúc như thực sự tức giận, túm lấy tóc Nguyệt Dung, đập mạnh vào tường “rầm rầm”, tiếng hét thê lương của nữ quỷ vang vọng khắp phòng.

Cô bóp chặt cổ Nguyệt Dung, nắm tay siết chặt, giáng thẳng vào gương mặt ma quái của ả ta.

Chỉ trong chốc lát, những giọt máu đen bẩn thỉu bắn tung tóe khắp phòng của Tɧẩʍ ɖυng Chiêu, vài giọt còn rơi trên mặt anh.

Nguyệt Dung dần mất đi sức lực, cơ thể không còn động đậy nữa.

“Đã đến lúc tiễn ngươi đi rồi.”

Thanh kiếm gỗ đào trong tay Lý Oánh Chúc bừng lên ánh đỏ rực rỡ, mũi kiếm đâm thẳng vào vị trí trái tim của Nguyệt Dung.