Đại Lão Huyền Học Xuống Núi, Tổng Tài Kinh Hồn Hằng Đêm

Chương 13

Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng anh vẫn cảm nhận được có thứ gì đó đang tiến lại gần.

Vội lau bọt trên mặt, anh xoay người thật nhanh—

"Lý Oánh Chúc! Cô bị sao thế? Không biết xấu hổ à?"

Thấy Lý Oánh Chúc đứng đó với vẻ mặt vô tội, Tɧẩʍ ɖυng Chiêu giận đến mức siết chặt nắm tay, kéo rèm tắm che kín phần dưới.

"Thẩm tổng à, không thể trách tôi được. Tôi tưởng anh đang ở phòng ngủ, ai ngờ nửa đêm lại đi tắm. Tôi đã nói rồi, tối nay anh rất nguy hiểm, sao không ở yên trong phòng đi?"

Tɧẩʍ ɖυng Chiêu nghiến răng: "Đã qua nửa đêm rồi, tôi tưởng mọi chuyện ổn rồi chứ."

Lý Oánh Chúc phũ phàng dội cho anh một gáo nước lạnh: "Tôi đâu chắc là cô ta sẽ xuất hiện lúc nào đâu."

"Thế cô ra ngoài đi, để tôi tắm xong mặc đồ lại đã."

"Không được, tôi phải ở cạnh anh. Bây giờ âm khí rất nặng, không có bùa hộ mệnh thì anh sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào đấy."

Tɧẩʍ ɖυng Chiêu đè nén lửa giận: "Được, vậy quay mặt đi."

Lý Oánh Chúc quay lưng, Tɧẩʍ ɖυng Chiêu nhanh chóng mặc quần áo lại.

Trong phòng ngủ, anh cố gắng nhắm mắt ngủ nhưng không tài nào yên.

Mở mắt ra, thấy Lý Oánh Chúc đứng lù lù cạnh giường, anh không nhịn được quát: "Cô đứng đó thì tôi ngủ kiểu gì?"

"Thẩm tổng, cứ coi tôi như cây cột là được."

"Trong phòng nhà cô cũng mọc cây à?"

Tɧẩʍ ɖυng Chiêu bực bội ngồi dậy, đi tới bàn làm việc, cầm bút ký một tấm séc một trăm vạn.

"Tiền đây. Cầm lấy rồi ra cửa đứng. Đừng làm phiền tôi nữa."

Lý Oánh Chúc ngớ người: "Chúng ta thỏa thuận là tiền còn lại sẽ trả sau bảy bảy bốn chín ngày mà?"

"Đây là khoản khác, cái này là để mua lấy sự yên tĩnh của tôi. Tiền kia vẫn sẽ trả đúng hạn. Bây giờ ra ngoài được chưa?"

"Ok! Cảm ơn Thẩm tổng nha!"

Nhận được tiền, Lý Oánh Chúc phấn khởi bước ra ngoài.

Tɧẩʍ ɖυng Chiêu thở phào rồi nằm lại xuống giường. Không lâu sau, anh chìm vào giấc ngủ.

Nửa mê nửa tỉnh, anh cảm giác có người đứng cạnh đầu giường.

Mở mắt ra, anh không nhịn được bật ra câu trách móc: "Lý Oánh Chúc, cô lại..."

Nhưng những lời sau đó nghẹn lại nơi cổ họng.

Người trước mặt không phải Lý Oánh Chúc mà là người phụ nữ anh gặp lúc chiều.

Chính xác là nữ quỷ mặc Hán phục.

Chân của nữ quỷ không chạm đất, mặt trắng bệch như giấy, môi đỏ đến ghê rợn.

Tɧẩʍ ɖυng Chiêu cố cựa mình nhưng không thể nhúc nhích, như bị cố định chặt. Muốn hét gọi Lý Oánh Chúc cũng không mở miệng được.

Nữ quỷ nở nụ cười lạnh lẽo, khuôn mặt tái nhợt áp sát anh.

"Công tử thật tuấn tú. Nô gia muốn làm vợ của công tử một đêm, được không?"

Hai đồng tử của Tɧẩʍ ɖυng Chiêu co rút, trân trối nhìn nữ quỷ đưa bàn tay lạnh như băng chạm vào áo mình. Cảm giác như có con rắn trơn tuột bò trên người kèm theo mùi hôi thối đến buồn nôn.

Ánh mắt anh liếc đến chiếc bùa hộ mệnh mà Lý Oánh Chúc để trên bàn, chỉ cách anh chưa tới một mét. Lòng anh rối bời.

"Nguyệt Dung, ai cho phép ngươi động vào người của ta?"

Lý Oánh Chúc đứng sừng sững trước cửa, ánh mắt sắc lạnh như dao cạo.

Trên gương mặt đáng sợ của nữ quỷ lại hiện lên một biểu cảm kinh hoàng.

“Trường Phong? Là ngươi ư!”

Lý Oánh Chúc nhếch môi cười lạnh: “Là ta đây. Nguyệt Dung, bao năm không gặp, ngươi vẫn như cũ, vẫn làm những chuyện chẳng ra gì nhỉ. Trước kia ngươi chỉ bám lấy những kẻ đại gian đại ác, ta thương ngươi đáng thương mà tha cho một lần. Vậy mà giờ ngươi lại ra tay với người vô tội, hôm nay ta sẽ cho ngươi hồn phi phách tán.”

Gương mặt của Nguyệt Dung vặn vẹo méo mó đầy hận thù: “Trường Phong, đã năm trăm năm rồi mà tại sao ngươi vẫn không chịu buông tha cho ta hả?”

Tɧẩʍ ɖυng Chiêu kinh hãi đến mức đứng đờ ra.

Nữ quỷ này vừa nói... năm trăm năm?

Lý Oánh Chúc... đã sống hơn năm trăm năm sao?

“Là do ngươi chọn sai người để động vào. Thẩm tổng là người ta bảo vệ mà ngươi cũng dám đυ.ng vào sao?”