Lời này hơi mang tính sỉ nhục, Trang Thiếu Châu bất cần đời nghĩ, anh cũng có đê tiện đến vậy đâu ta?
Rõ ràng là eo cô nắm quá vừa tay, chỉ một cánh tay đã có thể ôm trọn nó. Đường cong tinh xảo đó, nhiệt độ vừa phải đó, hương thơm, sự mịn màng, đều khiến tim anh rung rinh, không cố tình muốn ăn tàu hủ(*) cô.
(*) ăn tàu hủ: sàm sỡ.
Nam nữ trong bối cảnh xã giao khó tránh khỏi phải có tiếp xúc chân tay, huống hồ nếu không ôm thì sao có thể đạt được mục đích cô mong muốn.
Là cô nói, một người chồng đạt tiêu chuẩn thì phải cưng chiều cô, dính lấy cô.
"Trần tiểu thư, tôi không đê tiện đến vậy." Anh hời hợt.
"Ừ đó, chỉ thời cơ sờ tôi thôi, chẳng đê tiện chút nào hết trơn."
Trang Thiếu Châu bật cười, dùng từ nghiêm trọng như thế ư? Anh lịch lãm dựa vào tường thang máy, đứng rất thả lỏng, "Ôm eo em đâu tính là sờ mó, chẳng lẽ nắm tay em cũng tính là sờ mó nữa à?"
Trần Vi Kỳ nghiêng mặt, vòng eo cô còn đang tỏa nhiệt, bủn rủn muốn xỉu. Điểm mấu chốt là anh ta ăn tàu hủ cô, cô còn phải trả anh ta mười triệu, thực tình nuốt không trôi cục tức này, "Tại sao lại không tính!"
Trang Thiếu Châu bất đắc dĩ cong môi.
Được thôi, anh thừa nhận, lòng anh ngứa ngáy khó nhịn, thời cơ đến liền ôm cô, hơi cố ý, cũng hơi tùy tiện. Người đàn ông giấu đầu hở đuôi ho khan, đổi giọng điệu trầm ấm dỗ cô: "Em nói tính thì tính, là tôi đê tiện, tôi muốn sờ mó em muốn ăn tàu hủ em muốn ——"
"Anh còn muốn gì nữa à?" Trần Vi Kỳ xụ mặt.
Trang Thiếu Châu nheo mắt, nhìn cô thật sâu, không nói tiếp thêm.
Còn nói nữa sẽ không thể tránh được cái mũ đê tiện.
Trần Vi Kỳ lười nói xàm với anh.
Hai người bèn yên ắng đứng chung trong một không gian bịt kín, Trang Thiếu Châu thỉnh thoảng dòm cô từ khóe mắt, trông thấy phần gáy duyên dáng tựa thiên nga của cô. Mãi đến khi Trần Vi Kỳ có cảm giác sai sai, vừa nhấc đầu, thang máy vẫn còn dừng ở tầng phòng rượu, không nhúc nhích.
"Trang Thiếu Châu sao anh không nhấn nút thang máy?"
Trang Thiếu Châu giật mình một giây, giờ phút này mới phân chút tâm tư để nhìn bảng hiển thị gọi tầng, số 69 đứng im như đang chế giễu sự thất thần đến mức vô lý như thế của anh.
Trong sự lúng túng, Trang Thiếu Châu nhấn nút tầng G, thấp giọng giải thích: "Xin lỗi nhé, vừa nãy nghĩ về công việc. Gần đây hơi bận."
Cuối cùng, anh mới phát hiện lời giải thích này quả là vẽ rắn thêm chân không gì địch nổi.
.
Chiếc Lexus LM màu đen đậu tại cửa hông hướng Bắc khách sạn, nơi này tĩnh lặng vắng vẻ, không có truyền thông đáng ghét ngồi chờ.
Sau khi lên xe, Trần Vi Kỳ đưa chìa khóa cho tài xế, kêu hắn đêm nay lái chiếc Aston Martin đến gara chung cư cô. Sau đó cô gọi cho quản lý tài vụ của mình để kiểm tra coi tài khoản tư nhân của cô trong ngân hàng Thịnh Huy có bao nhiêu tiền.
Vào những năm 90 Trần gia đã thành lập văn phòng gia tộc độc lập, hơn 40 tổ tinh anh tương lai đến khắp nơi trên thế giới trở thành đoàn đội tài chính cao cấp nhất, chuyên quản lý khối tài sản gia tộc trị giá hàng trăm tỷ của Trần gia, mỗi người con đều có một quản lý tài vụ riêng. Đây là một thao tác rất thường thấy trong giới phú hào hàng đầu Hồng Kông.
Mỹ Du cười hỏi: "Chị nghĩ gì mà lại tra cái này vậy, nó cũng đâu phải ngân hàng chị thường dùng."
Trần Vi Kỳ bợ má, nhìn phong cảnh mau chóng vυ't qua ngoài cửa sổ, "Chuyển khoản cùng ngân hàng không tốn phí thủ tục."
Cô không muốn lãng phí thêm một xu nào trên người tên đàn ông thối này nữa!
Mỹ Du hạn hán lời, được thôi, phí thủ tục, một cụm từ cách đại tiểu thư thật xa xôi.
Mấy phút sau, cuộc gọi đến từ Fiona chuyển tới, Trần Vi Kỳ bắt máy, giọng nói đầu dây bên kia trầm ổn mạnh mẽ, ấy là một người phụ nữ tinh anh sát phạt hết sức quyết đoán. Trần Vi Kỳ đánh giá Fiona là một thanh điểm chứng khoán vĩnh viễn đi lên, bởi vì hàng năm Fiona đều sẽ đem lại cho cô một phần lợi nhuận vượt sức tưởng tượng.
"Đại tiểu thư, tài khoản của chị ở Thịnh Huy có tổng cộng sáu mươi triệu đô la Hồng Kông trong quản lý tài vụ, hai mươi bốn triệu đô la Hồng Kông tiền mặt, bảy triệu Mỹ kim trong quản lý tài vụ và gần ba triệu nhân dân tệ tiền mặt."
Trần Vi Kỳ: "Chị mới gửi em một tài khoản, em chuyển mười triệu đô la Hồng Kông qua đó đi."
"Ngay bây giờ ạ?"
"Ngay bây giờ."
Bên kia đầu dây hình như đang thao tác, hồi sau mới hỏi, "Cần để lại lời nhắn gì không ạ?"
Trần Vi Kỳ trầm ngâm mấy giây, "Phí diễn xuất."
"Xin lỗi chị, em xin xác nhận lần nữa, là phí diễn xuất sao ạ? " Fiona nhắc nhở, "Đại tiểu thư, nếu có mời ngôi sao đến trình diễn thì có thể dùng tài khoản công ty để chuyển tiền ạ."
"Khỏi qua công ty, đây là hành động cá nhân của tôi."
Đối phương không hỏi nhiều nữa, có điều cúp máy không bao lâu lại gọi lại, Trần Vi Kỳ hỏi có vấn đề gì, Fiona nhắc cô kiểm tra tin nhắn điện thoại, nói rằng tài khoản này vừa nhận được một đợt chuyển tiền.
"Chị hãy tự xác nhận cho thỏa đáng ạ. Hơn nữa..." Đầu dây đối diện hơi khựng lại, "Lời nhắn hơi lạ ạ."
Trần Vi Kỳ nhíu mày, ấn mở thông báo tin nhắn đến từ ngân hàng Thịnh Huy: [Thân gửi Trần tiểu thư, tài khoản số đuôi 1177 của bạn nhận được chuyển khoản 50,000,000.00 đô la Hồng Kông vào lúc 02 giờ 35 phút ngày 18 tháng 7, tài khoản của người gửi: Trang Thiếu Châu, lời nhắn: Trả phí tàu hủ.]
"!!!"
Hai gò má Trần Vi Kỳ nhất thời nóng bừng, ném điện thoại qua một bên, "Có trả một trăm triệu vẫn là đồ lưu manh!"
Mỹ Du quay mặt lại, hiếm khi thấy được đại tiểu thư đỏ mặt, một tháng trở lại, đại tiểu thư đều luôn lãnh đạm, giống một xác chết xinh đẹp không cảm xúc, dường như bất cứ lúc nào chỗ nào cũng muốn chôn vùi trong sự trống rỗng sâu lắng. Mỹ Du thường ở bên, cô ấy cứ cảm thấy sự tĩnh lặng này rất khó chịu.
Hiện tại cô như một người sống, biết cười biết tức giận biết mắng chửi.
"Ai dám giở trò du côn với đại tiểu thư nhà tụi mình vậy cà." Mỹ Du cố ý nói đùa, "Đừng nói là Trang công tử nhé, ngoài đời trông anh ta cũng ổn lắm mà, vừa nhã nhặn vừa cấm dục, vả lại còn sở hữu hình thể mà chị thích nữa."
Cao ráo, lực lưỡng, cơ bắp vạm vỡ, ngực to, vai rộng chân thẳng, hơn nữa mặc đồ phải bó sát.
Trần Vi Kỳ thích dáng người tương đối dưỡng nhãn này.
"Chị thích gì mà em biết à!" Trần Vi Kỳ trừng Mỹ Du một cái, lấy bịt mắt ra từ trong hộc đựng đồ.
Trần Vi Kỳ đeo nó lên nên không thấy quang cảnh ngoài cửa sổ.
Chiếc Lexus chạy lon ton đều vận tốc trong đường phố đông người lướt qua một trung tâm mua sắm cao cấp sầm uất. Bảng quảng cáo khổng lồ chiếm cứ nửa tường ngoài trung tâm, có thể nói là chi tiền rất mạnh tay.
Đó là một quảng cáo nước hoa hàng hiệu mới, trên ảnh là một gương mặt nam đẹp trai quá đáng, trong sự dương cương lại chứa đựng một tia âm nhu, khí chất lạnh lùng cấm dục, mang một nét u buồn mang tính signature, áo sơmi lụa khoét sâu chữ V làm lộ cơ ngực nảy nở, trên cổ đeo một món trang sức ngọc trai.
Anh cầm trên tay một chai nước hoa màu hoa hồng, ươm nhẹ lên môi, cặp mắt tựa sương mù sáng sớm bình tĩnh nhìn một hướng.
Chiếc Lexus quẹo cua, chở Trần Vi Kỳ vượt qua tấm áp phích này đến một nơi hoàn toàn khác hướng.
.
Gần đây bầu không khí trong tổng bộ Reberi rất căng thẳng, trên có cấp cao, dưới có thực tập sinh của các tiểu tổ, toàn bộ đều xốc hết mọi tinh thần. Ảnh quảng cáo đã bắt đầu được tung ra trên các trang web mạng xã hội lớn toàn cầu. Thư mời đã được gửi xong, cũng như thiết bị để bố trí sân khấu đều đã được vận chuyển đến bến cảng Thượng Hải đâu vào đấy. Người mẫu, album, makeup và việc lên ý tưởng các look cho những người phát ngôn không cùng đẳng cấp cũng đã được thông qua sơ bộ lần cuối.
Còn mười ba ngày nữa đến chương trình 100 năm.
Trần Vi Kỳ ngay cả thời gian dắt chó cũng chẳng có, đành phải dẫn cục cưng theo mỗi sáng đi làm, giả bộ dẫn nó đi chơi. Cục cưng khôn lắm, thủ đoạn nhỏ này sao lừa được nó, kêu áu áu với Trần Vi Kỳ. Nó muốn đi công viên chơi ném dĩa, cũng muốn đến bãi cát vịnh Nước Cạn để đào ốc mượn hồn nữa.
"Nhưng chị đâu có rảnh!" Trần Vi Kỳ lườm chú chó, tay cầm một cuốn album sản phẩm mới được thiết kế đẹp mắt.
"Áuuuu..." Đuôi chú Greyhound sắp vυ't lên trời như một cánh quạt điên cuồng, nó cắn váy Trần Vi Kỳ, đòi túm cô ra ngoài.
"Ê ê ê! Con chó ngáo này! Coi chừng nuốt mất ngọc trai đó!"
Hôm nay Trần Vi Kỳ mặc một chiếc váy rất rườm rà, trên váy toàn được thêu bằng ngọc trai, nửa người trên mặc áo ghi lê âu phục đơn giản, dùng khăn lụa thay thế cho dây chuyền, một tạo hình rất thời thượng.
Cô được công nhận là biết mặc đồ, gu cao cấp lại mang lại cảm giác nghệ thuật. Các bên truyền thông luôn thích so sánh giữa cô và Dịch Tư Linh, một người óng ánh ánh ngọc, một người trầm tĩnh hoa lệ, đều có quý khí của riêng mình.
Cục cưng lôi Trần Vi Kỳ không được, đáng thương gâu gâu nhìn cô.
Là một cú điện thoại phá vỡ cục diện một người một chó mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Trần Vi Kỳ rất xấu xa đạp đuôi chú chó, "Lát nữa chị sẽ trừng trị mày! Đồ chó hư không nghe lời!" Cô mò lấy điện thoại, trên đó hiển thị ba chữ to, Trần Bắc Đàn.
Cô giật giật khóe môi, nhấn nghe.
"Đang bận à?" Đối phương vẫn là giọng nói không có nhiệt độ của người chết, Trần Vi Kỳ đều có thể tưởng tượng được biểu cảm của anh ta, nhất định cũng là biểu cảm của người chết luôn.
"Đúng đó, bận rồi, anh tốt nhất nói hết trong ba câu đi."
"Gần đây anh có chọc giận em đâu Vi Vi." Đối phương cười cười rất bất đắc dĩ.
Trần Vi Kỳ cười lạnh, lười nhắc tới những chuyện hắn làm sau lưng mình, vẫn chưa đến lúc cãi cọ, cô không thích gây gổ qua điện thoại, "Trần Bắc Đàn, có rắm mau thả."
Trần Bắc Đàn xoa mi tâm, "Em là lady, nói chuyện không được tục tĩu."
"Tiền đề của việc em là lady là anh phải là gentleman, anh mà gentleman à? Trần Bắc Đàn! Anh trùm phản diện hay giở trò mờ ám thì có!"
Trần Bắc Đàn cười ra tiếng, lười đánh võ mồm với cô. Từ nhỏ cô đã nhanh mồm lạnh miệng và vô liêm sỉ, hắn luôn nói không lại.
"Nói chuyện chính nào Vi Vi.
Tối thứ 6 này Trang Thiếu Châu sẽ đến nhà mình ăn cơm, bữa đó em về nhà sớm nhé, đừng để khách người ta đợi."
Trần Vi Kỳ: "Không đi!"
"Em lại sinh sự gì nữa vậy. Em với cậu ta công khai ở tiệc rượu Dịch gia mấy hôm trước cũng có phải anh ép em đâu?"
Trần Vi Kỳ không hó hé.
Đầu dây kia tiếp tục: "Bên Trang gia rất phối hợp, đêm đó liền gọi điện thoại cho nhà mình, nói chọn một ngày để bàn mối hôn sự, kêu em cứ tuỳ tiện đưa ra yêu cầu, họ sẽ thỏa mãn tất cả."
Trên nóc văn phòng có treo một chiếc đèn lông vũ sáng trưng, Trần Vi Kỳ bèn ngó lên, hai con ngươi bị ánh đèn mãnh liệt ấy đâm muốn mù lòa, giọng rất khẽ: "Trần Bắc Đàn, em còn có thể đưa ra yêu cầu gì đây? Chẳng phải anh đã thu xếp chuyện của em đâu ra đó rồi à, năm nay kết hôn, sang năm liền sinh con, phải không anh?"
Trần Bắc Đàn bị chặn họng trong chớp nhoáng, cay nghiệt nói: "Em mà không chịu, Trang gia cũng đừng nghĩ tới việc ép em sinh con."
"Anh khỏi diễn vai người tốt. Em mới chia tay một tháng anh đã cho em đi gặp Trang Thiếu Châu. Em thấy, năm nay còn mỗi năm tháng nhưng anh lại làm chủ ngày kết hôn cho em luôn rồi. Em là em gái anh hay là công cụ để anh củng cố quyền lợi, tranh đoạt gia sản vậy ạ?"
"... Vi Vi." Trần Bắc Đàn chỉ có thể giải thích từng lý do một, "Anh cả sẽ không hại em. Nếu đã quyết định kết hôn, kéo dài thời gian sẽ chỉ làm gia tăng nhân tố không thể xác định thôi em à. Cái cậu Trang Thiếu Châu này em và anh trước mắt đều không nhìn thấu được, nhưng có rất nhiều cặp đính hôn một hai năm lại hủy hôn, chi bằng sớm chút ——"
"Em không hề muốn nghe anh phân tích cái lợi và cái hại, cũng không muốn nghe anh nói những luận cứ tương tự vụ nối tóc."
Trần Vi Kỳ nghĩ đến một hình ảnh rất lâu rồi, đột nhiên hỏi, "Anh cả, có phải anh biết em sẽ không hận anh nên anh mới đối xử tệ với em như vậy không?"
Giống như Trần Tâm Đường, ả đoán được cô không thể chịu được việc hung dữ với dì Tịnh nên mới dám hở tí là thăm dò ranh giới cuối cùng của cô. Trần Vi Kỳ rõ ràng đã giấu nhẹm sự mềm lòng một cách hết sức cẩn thận, nhưng vẫn sẽ bị người ta tóm được nhược điểm.
Trần Bắc Đàn: "Vi Vi, anh cả thương em mà."
Trần Vi Kỳ cong mắt, thở ra một hơi, "Có nhiều người nói thương em lắm, nhưng những lời thương này đều có cái giá cả. Đây là lần cuối cùng, anh cả, lần cuối cùng em nghe lời anh. Thực ra em thà rằng năm đó anh đừng chọn em, cứ để em ở lại đó còn thì anh tự đi một mình thôi."
Nếu này, cô sẽ có thể có tư cách hận hắn rồi.
Trần Bắc Đàn chưa từng nghĩ Trần Vi Kỳ lại thình lình nhắc tới chuyện cũ này, mệt mỏi gỡ kính xuống, chống trán, điềm tĩnh mà cố chấp: "Em là em gái anh, cho dù dưới tình huống năm đó chỉ có thể cứu sống một người, anh vẫn sẽ chọn em."
.
Trần Vi Kỳ nằm sấp trên bàn làm việc một lát, cuộc gọi này khiến cô rất mệt mỏi. Chú chó nhảy vào lòng cô, mũi vùi vào l*иg ngực cô, liếʍ chút núi đồi thơm lành lộ ra ngoài.
"Chó da^ʍ..."
Cục cưng không hiểu câu này, liếʍ càng thích thú hơn. Không thể ra ngoài chơi mà còn không thể liếʍ một nơi ngào ngạt hương thơm à.
"Được thôi, cưng thành công rồi." Trần Vi Kỳ đứng lên, tay nắm đầu chó, "Công việc bỏ đi, dẫn cưng ra ngoài lượn một vòng hay hơn."
Cục cưng lập tức thẳng phắt dậy, mừng rỡ nhảy xuống, ngậm chiếc dây xích chó trong một góc tới. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Trần Vi Kỳ dắt dây, gần như bị chó dẫn lảo đảo ra khỏi văn phòng.
Cao ốc tổng bộ Nhuy Bạc khu vực Hồng Kông là một tòa kiến trúc riêng biệt cao 7 tầng, nó đứng sừng sững trên con đường hàng cao cấp trong khu phố CBD nhộn nhịp nhất Hồng Kông.
Sáu năm trước, Trần gia ủy thác một công ty kiến trúc cao cấp toàn cầu LPP xây dựng tòa cao ốc mạ vàng tráng lệ này, kéo dài ròng rã hai năm. Phía ngoài được tạo nên bởi hơn ba mươi nghìn gạch thạch anh siêu dày nạn sợi vàng, toàn thân chói lọi ánh vàng lam gợn sóng lấp loáng, càng về đêm càng tuyệt đẹp, được mệnh danh là "Tòa Nhà Ánh Trăng".
Cao ốc chia làm hai nửa, nửa trái gồm có các gian hàng flagship, phòng tiếp khách quý, không gian nghệ thuật, bên phải là khu làm việc và công xưởng chất lượng cao. Sân thượng tầng cao nhất còn cho kinh doanh một trong hai tiệm đồ ngọt Nhuy Bạc trên toàn thế giới, tiệm còn lại được mở ở New York. Toàn bộ không gian vô cùng sáng sủa, tất cả đồ đạc đều đến từ nhà máy gia dụng của Nhuy Bạc. Hơi thở xa xỉ đập vào mặt, bầu không khí có dùng máy khuếch tán mùi hương cao cấp, khiến người ta dễ dàng lạc lối trong cảnh tượng xa hoa.
Chú chó chẳng hiểu cảnh tượng xa hoa, cũng chẳng hiểu "thứ đồ chơi" mà nó tùy tiện dùng móng vuốt cào cào có khả năng bán nó đi cũng không mua nổi.
Nó chỉ biết vui mừng chừng vì được đi hóng gió rồi thôi.
"Mán đi! Nhị nơ gờ soái duề (Chạy chậm thôi, thằng khốn nạn nhà cưng)!"
Trần Vi Kỳ chật vật tóm lấy dây dắt, mất công đuổi theo nhịp chạy của chú chó, giày cao gót rất khó đi.
Nhân viên lui tới thấy được màn này, không ai thấy bất ngờ, tự giác lách mình mà cũng không quên khen một câu cục cưng đáng yêu dễ sợ, mọi người đều biết con Greyhound Ý này là bảo bối của đại tiểu thư.
Đại tiểu thư dẫn chó đi làm không phải ngày một ngày hai, tháng vừa rồi hôm nào cũng như hình với bóng,
"Gâu! Gâu!"
"Áu ——!"
Cục cưng sủa sủa, chợt dừng ngay lại, mắt to căng nhìn chằm chằm một chỗ sững sờ, đuôi vểnh cao. Trần Vi Kỳ rốt cuộc có thể nghỉ một phen, thở hồng hộc đứng dựa tường, cục cưng cắn váy Trần Vi Kỳ, ra hiệu cô cũng nhìn theo nó.
"Lại nhìn thấy gì nữa vậy..."
Trần Vi Kỳ bất đắc dĩ, ngó sang hướng mà chú chó đang mong mỏi.
Kia là một màn hình quảng cáo bao quanh cực to bên ngoài một cửa hàng flagship ở tầng 1. Do chương trình Thượng Hải sắp tới, màn hình quảng cáo phát bom tấn sản phẩm mới nhất của thương hiệu theo vòng lặp, được chụp chung bởi bốn người phát ngôn toàn cầu, Chu Tễ Trì là gương mặt châu Á duy nhất cũng là người nam duy nhất trong đó, nhìn kỹ sẽ thấy sự xuất chúng là không thể nghi ngờ.
Cặp mắt lành lạnh kia bị bóng tối che đậy, tóc để dài, trông càng thêm u buồn, mất tinh thần. Đạo diễn rất biết chụp ảnh, kêu hắn bước đi trong sa mạc Taklamakan hoang vu cô độc.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong màn hình, trái tim Trần Vi Kỳ vẫn chợt thắt lại.
Quảng cáo chụp xong một tuần trước, tổng giám ban hình ảnh đã xin phép nhưng cô không xem. Gần đây cô chỉ đi thang máy chuyên dụng, từ tầng ngầm gara thẳng tới văn phòng, trăm phương ngàn kế tránh đi quảng cáo áp phích chỗ nào cũng có của tòa nhà này...
Vẫn tránh không khỏi.
Hơn một tháng chưa gặp, hắn đã gầy đi rất nhiều.
Trần Vi Kỳ dường như lại nghe thấy âm thanh bén nhọn và trống trải ấy nổ tung bên tai, thế giới rơi vào một hốc cây an tĩnh. Tim cô chìm một lúc lâu, ngay cả dây dắt chó rơi khỏi ngón tay cũng chẳng nhận ra.
Cục cưng đột nhiên co cẳng chạy như bay về phía màn hình quảng cáo, nó phấn khởi sủa gâu gâu, nó muốn đi tìm ba ba.
Đó là ba ba.
"Cục cưng! Trần cục cưng! Cưng quay lại đây cho chị!"
Trần Vi Kỳ giật mình bừng tỉnh mới phát hiện cục cưng đã sớm tháo chạy thật xa.
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Thiếu Châu tóm cổ chú chó, dịu dàng vuốt ve: Anh là cha mới của cưng.
PS: Toàn bộ Trần gia kỳ thực đều là hệ phản bội.