Trần Vi Kỳ không ngờ lại phát sinh sự nhầm lẫn này, kiên trì cười tươi miễn cưỡng trong lòng Trang Thiếu Châu, cơ thể sắp bị nhiệt độ của anh bỏng hóa rồi.
Cô nghe một tràng lời chúc mừng đến mức ngã lòng và hơi bực bội, khi giả bộ đi toilet, cô kéo Trang Thiếu Châu đến chỗ không người.
"Chúng tôi kết hôn năm nay là sao vậy? Trang tiên sinh, chúng ta đâu có thương lượng vụ này." Trần Vi Kỳ cáu kỉnh khoanh tay, trên bờ eo còn vương vấn độ nóng của lòng bàn tay anh, giống vô số con kiến bò qua bò lại.
Trang Thiếu Châu cười không để bụng, chậm rãi móc từ trong túi ra một hộp thuốc lá kim loại màu bạc, ánh mắt hỏi cô có được hút không.
Kỳ thực không quan trọng, nhưng Trần Vi Kỳ nói không được.
Trang Thiếu Châu lẳng lặng cất đi hộp thuốc lá, "Cuối cùng cũng phải kết hôn, không phải à?"
"Anh nói là năm nay. Năm nay."
"Năm nay bây giờ mới tháng bảy, còn tận nửa năm, vẫn đủ thời gian mà."
Sự bình tĩnh của anh khiến Trần Vi Kỳ càng thêm khô nóng, "Không cần biết năm nay hay sang năm, vấn đề là anh không có thương lượng với tôi, vừa nãy suýt lộ rồi đấy! Trang Thiếu Châu, anh dựa vào cái gì mà tự chủ trương hả? Tôi ghét nhất kiểu người chưa hỏi ý kiến gì mà đã làm chủ cho tôi !"
Trang Thiếu Châu nheo mắt, tầm nhìn dừng trên mặt Trần Vi Kỳ mấy giây, ngữ điệu của anh nghe không có nhiều cảm xúc lắm, "Ngày kết hôn được quyết định vào năm nay là anh của em nói, Tanya, tôi tưởng em và anh trai em đã bàn bạc rồi."
Trần Vi Kỳ sửng sốt.
Trần Bắc Đàn lại dám chốt ngày kết hôn của cô ngay sau lưng cô.
Tựa như một đợt sóng biển đánh tới, cuốn cô vào trong nước, làm nghẹt đường hô hấp, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt cứ như thật, cô thậm chí còn lấy tay ôm ngực.
Tự dưng cô thành ra thế này, Trang Thiếu Châu cảm thấy khá rối, cơn thèm thuốc lá bay sạch, hỏi cô bị sao vậy. Trần Vi Kỳ đẩy tay anh ra, quay người bước vô toilet nữ.
Mở vòi nước, đặt tay dưới nước lạnh mà cọ rửa, mãi đến khi mỗi tấc da trên cơ thể đều đã lạnh cóng, Trần Vi Kỳ mới ngước mắt nhìn mình trong gương —— khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh giá, trắng nõn như sứ, đuôi mắt ửng một vệt đỏ nhạt, ươn ướt, khiến cô trông như một người sống, nhưng cũng giống một cái xác diễm lệ.
Cô bỗng cười với mình.
Trang Thiếu Châu đứng trong hành lang, ngón tay kẹp điếu thuốc nhưng không hút, người có chút lạnh lùng. Nghe thấy động tĩnh, anh lưu loát dụi tắt điếu thuốc, đưa mắt nhìn sang.
Trần Vi Kỳ điềm tĩnh bước ra, cười cười với anh, "Xin lỗi anh nhiều, vừa rồi tôi kích động hơi quá rồi."
Trang Thiếu Châu thực sự không thích nhìn dáng vẻ ỉu xìu còn phải làm bộ xinh đẹp quý phái, rất là gượng gạo, "Trần Vi Kỳ, nếu em không muốn quá sớm, chúng ta có thể bàn ——"
"Được mà." Trần Vi Kỳ ngắt lời anh, cằm nhọn xinh xắn mổ một cái rất nhẹ, "Năm nay được mà."
Trang Thiếu Châu nhất thời chẳng nói gì, chỉ có ánh mắt phức tạp rơi trên nụ cười giả vờ mình ổn của cô.
Kỳ thực anh muốn nói với cô rằng, có điều gì không hài lòng đều có thể nói ra, họ kết hôn chứ không phải làm ăn, không cần phải chuyện gì cũng tranh đấu.
Nhưng đối với Trần Vi Kỳ, kết hôn và chuyện làm ăn có khác gì nhau đâu? Nó còn không bằng chuyện làm ăn nữa. Trần tam tiểu thư luôn rất tận tâm với mỗi chuyện làm ăn.
Ngón tay để xuôi bên người Trang Thiếu Châu giật giật, cuối cùng anh vẫn đưa tay cho cô, lòng bàn tay hướng lên, "Còn cần không?"
Còn cần anh làm công việc công cụ hình người này nữa không?
Trần Vi Kỳ không ngờ anh lại phối hợp như vậy, phối hợp như thể đang chiều theo cô. Cô rũ mi, nhìn bàn tay thon dài cân xứng này, rất mang lại cảm giác sức mạnh nam tính, tựa một tác phẩm nghệ thuật mà Michelangelo từng đao điêu khắc nên.
Nhưng đây không phải đá cẩm thạch lạnh lẽo, nó có nhiệt độ, nó nóng hừng hực, nó sẽ ôm trọn ngón tay cô vào lòng bàn tay.
Nhiệt độ lòng bàn tay của Chu Tễ Trì sẽ không nóng rực, mạnh mẽ và không chịu nói lý đến thế, mà nó ấm áp giống buổi sáng trong lành trong núi rừng.
Có một lần duy nhất, lòng bàn tay Chu Tễ Trì có chút nóng hổi. Đấy là lần đầu tiên Chu Tễ Trì nắm tay cô trước mặt công chúng. Một người khiêm tốn kín tiếng như hắn lại cười hăng hái vô cùng, hắn kiêu căng nói với camera và microphone nhiều đếm không hết:
"Đúng, Trần Vi Kỳ tiểu thư là bạn gái tôi. Chúng tôi quen nhau rồi."
Trần Vi Kỳ không biết mình đang làm gì, tự nhiên không biết thôi. Ngay cả lý do đến tiệc rượu này là gì cô cũng không biết. Cô cảm thấy vô vị, cô còn không có sức đi tìm Trần Bắc Đàn gây gổ nữa, mọi thứ đều trở nên vô vị.
Cứ như đang ở trong một tâm bão nhiệt đới, tất cả sức gió bị triệt tiêu mất một cách khéo léo, bốn bề đều mưa rền gió dữ, sấm sét vang dội, nhưng chỗ cô đứng lại chẳng có gì, yên ắng, yên ắng đến mức khiến người ta mờ mịt, như thể đột nhiên mất đi tất cả ý nghĩa.
Cô cần một thêm chút sức để đẩy mình ra khỏi sự tĩnh lặng chết người này.
Cô cần một thêm chút sức, nếu không rời được thì phải chết trong sự tĩnh lặng này mất.
"Trần Vi Kỳ, tôi phát hiện em rất thích thất thần."
"... Hửm?"
Đồng tử nhìn vô biên của Trần Vi Kỳ tập trung trở lại vì giọng nói dễ nghe này. Cô đơ đẫn ngửa mặt lên, mềm mại tựa một chú cún lạc đường, phát ra tiếng ợm ờ mà ngay cả chính cô cũng không biết.
Trang Thiếu Châu thấy đuôi mắt cô một chút óng ánh, khoan dung không chọc thủng, cũng không chờ cô đưa ra quyết định có cần mình hay không, anh kéo cô vào lòng một lần nữa.
Bàn tay rộng lớn phủ trên cô xương bướm tuyệt đẹp của cô, gân xanh nhô đầy trên mu bàn tay người đàn ông trông rất da^ʍ dật, động tác nhốt chặt cô cũng chứa chan du͙© vọиɠ và chiếm hữu.
Giống một cơn bão nhiệt đới, nó ôm lấy cô, xâm lấn cơ thể cô một cách đậm đặc.
Trần Vi Kỳ không vùng vẫy hiếm thấy. Tiềm thức cho cô biết, cô cần nhiệt độ mãnh liệt này lôi cô ra khỏi sự tĩnh lặng mù tịt không biết phải làm sao kia.
Trang Thiếu Châu lấy đầu ngón tay lau qua khóe mắt cô, giọng điệu bình tĩnh lại mang chút kiểu ra lệnh không được chõ mỏ, như đang đè ép một cơn mưa dầm, "Thất thần thỏa đáng thì được, nhưng đừng có hay nghĩ ngợi lung tung. Trần Vi Kỳ, em không phải một người có thể lãng phí thời gian một cách tùy tiện, em có chuyện quan trọng hơn phải làm, đừng đứng tại chỗ quá lâu."
Anh biết cô đang nghĩ về bạn trai cũ mình.
Nhưng bây giờ người có tư cách ôm cô là anh, anh muốn kéo mạnh cô ra mỗi lần cô nghĩ ngợi lung tung.
.
Tiệc rượu vẫn kéo dài đến xế chiều, còn có một salon nếm rượu nữa, Trần Vi Kỳ không nán lại lâu, uống hai ly rồi xin về trước.
Dịch Tư Linh không thèm để ý tới Trần Vi Kỳ, thấy cô đòi đi mà ngay cả lông mày cũng lười nhướng lên. Trần Vi Kỳ biết hôm nay mình giọng khách át giọng chủ là hơi quá phận, bất đắc dĩ xoa mi, kêu Trang Thiếu Châu chờ mình vài phút rồi đi về phía Dịch Tư Linh.
Trang Thiếu Châu quan sát cặp chị em plastic ngoài cười trong ghét này ngay cách đó không xa, nhàm chán xoay đồng hồ. Cũng không biết Trần Vi Kỳ nói gì, gương mặt suy sụp của đối phương rất nhanh liền trời quang mây tạnh, thậm chí nở cả nụ cười.
Trang Thiếu Châu nhướng đuôi lông mày, thấy khá thú vị.
Lời bàn tán rằng Trần Vi Kỳ và Dịch Tư Linh đã không còn ở bên nhau ngay cả trong giới đàn ông rặt của anh cũng có nghe phong thanh. Trần Vi Kỳ chịu tốn mười triệu mua một giờ của anh để đảo ngược cực diện tiệc rượu của Dịch Tư Linh, anh không kinh ngạc về điều này, đây là chuyện mà Trần Vi Kỳ có thể làm ra. Nhưng bây giờ Trần Vi Kỳ cố ý đi qua đó một chuyến, không giống để tìm phiền toái, mà là để... dỗ dành người ta.
Mới mẻ phết. Trang Thiếu Châu phát hiện mình chẳng hề hiểu rõ Trần Vi Kỳ, ít hơn nhiều so với anh dự tính.
Trần Vi Kỳ về tới, tiện thể ôm cánh tay Trang Thiếu Châu, diễn thì diễn cho tròn vai, lúc rời màn cũng phải sắm vai một "cặp vợ chồng chưa cưới đằm thắm".
"Mới nói gì đó, trông tâm tình Dịch tiểu thư không tệ."
Trần Vi Kỳ không ngờ Trang Thiếu Châu có hứng thú với việc này, liếc anh một cái, "Có gì đâu, chỉ đồng ý với nó, chương trình Thượng Hải của Nhuy Bạc tháng sau sẽ để nó ngồi vị trí center hàng ghế đầu thôi."
Chương trình thương hiệu xa xỉ hàng đầu là nơi nịnh bợ nhất và phân chia giai cấp nhất. Mỗi hàng chỗ ngồi gắn bó mật thiết nhưng phải phân chia rõ ràng. Người xem chương trình ngồi ở vị trí center hàng ghế đầu không phải là đại lão có tiếng nói nhất ngành thời trang, mà là CEO của thương hiệu, hoặc cũng có khả năng là người phát ngôn toàn cầu mà thương hiệu vô cùng xem trọng.
Trần Vi Kỳ hứa cho Dịch Tư Linh vị trí này thì có chút mùi dung túng xằng bậy, thảo nào Dịch Tư Linh lại được dỗ đến cực kỳ hớn hở, không thèm so đo việc tiệc rượu của mình bị quấy nhiễu.
Trang Thiếu Châu nói bằng ngữ điệu thâm thúy, "Tôi tưởng em ghét cô ấy lắm mà."
Trần Vi Kỳ nhìn không chớp mắt, nghĩ đi vào sảnh thang máy liền có thể buông anh ra, "Trang tiên sinh, mối quan hệ giữa phụ nữ với nhau không phải thứ mà đàn ông hiểu thấu được đâu."
Trang Thiếu Châu cong môi, "Đương nhiên. Dù sao tâm tư của phụ nữ là khó đoán nhất mà."
Trần Vi Kỳ cười một tiếng, "Trang công tử mà cũng cần phải đoán tâm tư của phụ nữ nữa à? Sao không phải là một đống phụ nữ móc tim ra đọc cho anh nghe vậy?"
Liên quan tới vấn đề tác phong của anh thật là khó giải thích. Trang Thiếu Châu không muốn giải thích, cứ để cô nghĩ anh là một người đàn ông không sạch sẽ đi.
"Lời Trần tiểu thư nói là đúng đó, chỉ tiếc là tôi không có hứng thú với những điều em nói thôi."
Khách sạn này quá lớn, đi đến sảnh thang máy đều phải tốn chút thì giờ, Trần Vi Kỳ theo lời anh hỏi lại: "Vậy Trang tiên sinh có hứng thú với điều gì?"
Cô hỏi xong mới phát hiện nó không ổn chút nào, cô và Trang Thiếu Châu hình như vẫn chưa quen thuộc đến mức hỏi về cuộc sống cá nhân, cô chớp mắt, tiếp tục mắt nhìn phía trước như không có gì.
Bầu không khí yên tĩnh mấy giây, Trần Vi Kỳ cảm nhận được có một ánh mắt bắn tới, tương đối đăm đăm, chờ nghiêng đầu nhìn qua, cô lại không thấy hơi ấm như có thực chất kia, chỉ còn góc nghiêng bình thản của đối phương thôi.
"Kiếm tiền." Anh trả lời cho có.
"..." Trần Vi Kỳ im re, "Anh giàu lắm rồi đấy Trang tiên sinh ơi. Tôi còn nhớ danh sách tài sản người thừa kế ở Hồng Kông năm ngoái, anh đứng đầu danh sách bằng khối tài sản năm mươi tỷ luôn mà."
Con số này cũng không chính xác, nó không tính khối tài sản gia tộc mấy trăm tỷ của toàn bộ Trang gia. Trang Thiếu Châu mới hai mươi tám tuổi thôi, vẫn chưa hoàn toàn kế thừa tài sản của cha mẹ, bây giờ một nửa giá trị tài sản ròng đến từ việc anh tiếp quản ngân hàng Thịnh Huy, một nửa còn lại đến từ Tập đoàn Vốn mạo hiểm Nhất Châu anh thành lập năm 23 tuổi.
"Sao cả giá trị tài sản ròng của tôi là bao nhiêu cũng biết rõ vậy?" Trang Thiếu Châu cười nhìn cô, trong sự anh tuấn rạng rỡ vương chút vẻ bất cần đời, "Mấy bên truyền thông đó không kiểm tra lý lịch kỹ càng mà chỉ bịa đại một con số thôi. Tôi chỉ có ít ỏi nhiêu đó thì sao dám cưới em được."
Lúc nói câu cuối anh đè rất thấp, giọng nói có sức hấp dẫn mạnh để lộ một du͙© vọиɠ kín đáo, Trần Vi Kỳ bị anh trêu đến tai ngứa ran. Sự mập mờ này khiến cô muốn chạy trốn trong vô thức, cũng may rẽ ngoặt liền đến sảnh thang máy, cô rụt tay mình về trong tích tắc, "Anh..."
Còn chưa kịp nói gì, trong khóe mắt Trần Vi Kỳ lồi ra một bóng người. Là Trần Tâm Đường, vừa nãy trong phòng rượu cứ chẳng thấy ả ta đâu, không ngờ dĩ nhiên lại chạm mặt ở đây.
Trần Vi Kỳ phản ứng có thể nói là chính xác và hoàn mỹ, vô cùng tự nhiên tựa lại vào vai người đàn ông, nụ cười rất là ngọt ngào.
Cô giơ tay lên sửa lại kẹp cà vạt của Trang Thiếu Châu, thùy mị như kiểu người vợ sẽ chuẩn bị bữa sáng cho chồng mình, "Cưng à, kẹp cà vạt bị lệch rồi, để em giúp anh ạ."
"..."
Thân hình Trang Thiếu Châu cứng đơ, ngửi thấy mùi thơm trong tóc cô, tựa một con bướm đã bay đi xa lại lượn về, anh không hề nhúc nhích, để mặc cô sửa nhưng không sửa chiếc kẹp cà vạt.
Ngón tay như ngọc thon dài khảy bậy bạ vài cái, làm đến mức ngực anh ngứa ngáy.
"Tanya." Trần Tâm Đường ngượng ngùng nhìn màn trước mắt, cũng không cười tự nhiên lắm, nhưng xuất phát từ rèn luyện hàng ngày, ả cố nặn ra một nụ cười.
Trần Vi Kỳ như không nhìn thấy ả, chỉ nghiêm túc sửa kẹp cà vạt xong xuôi, lại phủi vai âu phục được may vừa vặn của người đàn ông, "Vừa hay lần này Nhuy Bạc mới ra mắt một chiếc kẹp cổ áo, bằng hồng ngọc á, rất hợp với anh. Nội hai ngày tới em sẽ mang đến cho anh."
Trang Thiếu Châu vui lòng nhận lấy: "Cảm ơn bé yêu."
Trần Vi Kỳ: "..."
Cô nhanh chóng liếc đi, tiếng cười khẽ không để ý rơi trên đỉnh đầu. Cô ghét việc Trang Thiếu Châu vừa phối hợp diễn với cô vừa thấy rõ sự ấu trĩ của cô, bất đắc dĩ lôi anh đi, mặt quay qua hướng Trần Tâm Đường.
Cô tỏ vẻ rất ngạc nhiên, "Emily, sao cưng lại ở đây vậy, không tham gia salon của chị Dịch nhà cưng à?"
Bitch! Trần Tâm Đường mở miệng đớp trúng con ruồi, song vẫn chỉ có thể nuốt nó xuống, "Chiều nay em còn có việc nên em đi trước ạ."
"Ra là vậy." Trần Vi Kỳ cười cười, "Nhưng con người Mia á, có chút vô lý, không thích người khác rời sớm đâu. Chị cho cưng một đề nghị nhen, nếu cưng còn muốn tiếp tục nhận nó làm chị gái thì tốt nhất là quay lại đi cưng ạ."
Trần Tâm Đường cười làm lành, "Em có chị gái của em rồi, nhận chị ấy làm chị gái chi đâu chị ơi. Anh rể còn ở đây mà, chị gái em..."
"Im." Trần Vi Kỳ nhanh nhẹn thu hồi nụ cười. Lúc gương mặt không cười nhìn giống ánh trăng chiếu rọi sương trong, chỉ còn vẻ lạnh lùng chướng mắt.
Trần Tâm Đường thì tương đối co được dãn được, cũng tự có bản lĩnh của riêng mình, nếu không đã không thể có đất dừng chân ở Trần gia dưới sự giáp công của Trần Bắc Đàn và Trần Vi Kỳ rồi.
Trần Tâm Đường nụ cười bất biến, tiến tới một bước, dịu dàng đổi chủ đề: "Tanya, mommy em hồi sáng có nướng một vài bánh con sò, cố ý làm vị cam sành mà chị thích, và cả vị muối biển mà anh cả thích nữa. Chừng nào chị mới rảnh, bà có gửi em, kêu em đưa cho cả anh lẫn chị ạ."
Trần Vi Kỳ không nói gì, lông mi run run. Trang Thiếu Châu cảm nhận được bàn tay vòng lấy cánh tay mình hơi cứng đờ mất tự nhiên.
Cô nói: "Khỏi, thay chị cảm ơn dì Tịnh, chuyển lời với dì, sau này không cần làm phần của chị."
Trần Tâm Đường cười cười, mặt cúi thấp, "Sao vậy được chị ơi. Chị đâu phải không biết con người mommy em, trước giờ bà là người nhớ rõ sở thích chị nhất, ngay cả sở thích của em bà cũng quên được nữa mà. Lúc nào cũng vậy hết ạ."
Ngữ điệu của đối phương lướt nhẹ như thế, không biết là chỉ diễn trò hay thực sự tự xót cho bản thân, nhất thời ngay cả bầu không khí cũng trở nên kỳ cục.
Trang Thiếu Châu từng nghe điều bí ẩn về Trần gia, rằng Trần chủ tịch Trần Huyên Trung hồi trẻ từng quen một cô bạn gái mà ông hết lòng quý mến, đáng tiếc môn không đăng hộ không đối, vẫn luôn bị Trần gia từ chối ngoài cửa. Trần gia từ rất sớm đã lập một mối hôn sự cho trưởng tử, cứ thế cầm gậy đánh uyên ương, chia rẽ tình nhân này, nghe nói dùng thủ đoạn rất bẩn tưởi, còn suýt quậy đến mức chết người nữa.
Sau khi kết hôn với đại tiểu thư Tăng gia vài năm, Trần Huyên Trung không thể quên được người yêu cũ, qua lại một thời gian ngắn với mối tình đầu này, về sau không biết vì sao lại mất liên lạc, mãi đến khi hơn mười năm sau, hai người đột ngột công khai có con.
Đây là bí ẩn hào môn khiến dư luận xôn xao năm đó.
Trang Thiếu Châu nhìn Trần Vi Kỳ một cái, trong ánh mắt phức tạp mang vẻ thương tiếc.
Trần Vi Kỳ không phát hiện ánh mắt của Trang Thiếu Châu, chỉ siết chặt ống tay áo anh, cả người gần như ở bên bến bờ phiền chán, cộng thêm nét uể oải cùng cực, cô nói vô cảm: "Emily, không cần lúc nào cưng cũng phải nhắc tới dì Tịnh đâu, dì đâu phải lá chắn của cưng."
Trần Tâm Đường nhún vai, "Em biết, em là em, bà ấy là bà ấy. Chị ghét em thì được, nhưng lòng tốt của mommy em dành cho chị là thật..."
"Phiền chết rồi, rốt cuộc mày muốn nói cái gì hả?" Trần Vi Kỳ chợt mất kiên nhẫn giương cao âm lượng.
Trần Tâm Đường hít sâu một hơi, nhìn Trần Vi Kỳ, lại liếc nhẹ Trang Thiếu Châu như để lấy lòng, "Tanya, chuyện hôm nay là em có lỗi với chị, em không nên nói những lời đó, chị có trách thì cứ trách em, đừng liên lụy tới Hồng Khải, được không ạ?"
Trần Vi Kỳ cười lạnh, "Sao, mày sợ tao nói gì đó với vị hôn phu của mày à? Tao còn chưa rảnh đến mức đi gặp Trịnh Hồng Khải đâu nhé."
Trịnh Hồng Khải cũng là một người bạn cùng lớp cấp 3 của Trần Vi Kỳ, quan hệ tuy chỉ dừng ở mức bạn học nhưng cũng gần hơn kiểu quen sơ trong bối cảnh xã giao, là kiểu chen mồm xía vào được đó.
"Gần đây Hồng Khải đang làm việc dưới tay anh cả của anh ấy..." Trần Tâm Đường nhìn Trang Thiếu Châu một cái, muốn nói lại thôi.
Trần Vi Kỳ đang thấy bất ổn, nhất thời không chịu đổi ý, trái lại Trang Thiếu Châu cười, nhéo ngón tay mịn màng của Trần Vi Kỳ, "Bé yêu, A Quân là bạn thân của anh, nếu em có chuyện cần cậu ta, anh có thể chuyển lời giúp em."
Tiếng bé yêu đó anh gọi đến vừa dịu dàng vừa quyến luyến, khiến da đầu cảm thấy nóng ran.
Trần Vi Kỳ thầm nghĩ có phải Trang Thiếu Châu bị nghiện diễn không, lại nghĩ tên này quá là ngả ngớn, nhưng lực chú ý của cô không lơ đãng đến thế, hiểu ngay tại chỗ lý do Trần Tâm Đường ôm cây đợi thỏ ở đây.
Trang Thiếu Châu và Trịnh Khải Quân đều là người thừa kế của hào môn bậc nhất. Gia cảnh và tuổi tác đều xêm xêm, lại cùng lớn lên từ nhỏ, có thể nói là còn thân hơn cả anh em ruột thị. Chỉ cần Trang Thiếu Châu mở miệng, Trịnh Hồng Khải hoàn toàn đừng nghĩ tới việc làm được gì ở Trịnh gia, Trần Tâm Đường vì thế mà sốt ruột phát bực, sợ Trần Vi Kỳ trả thù mình.
Trần Vi Kỳ đương nhiên là một người có thù tất báo, cô còn có một bộ não kinh doanh 100% nữa.
Trang Thiếu Châu đang vờ cho cô chỗ dựa. Nếu thực sự muốn nhờ anh giúp một việc gì đó, anh sẽ không dễ nói chuyện như thế, nhưng nếu đã tốn mười triệu thì phải để mười triệu này được phát huy hết tác dụng của nó chứ.
"Vậy thì cảm ơn anh yêu nhen, nói không chừng em có việc cần hỗ trợ thật thì sao anh nhỉ?" Trần Vi Kỳ giả vờ như mừng rỡ, hiếm khi ép giọng hay trời ban của mình nghe õng ẹo, ngọt ngấy đường.
Mắt Trang Thiếu Châu nóng bỏng, bị rung rinh trước lời õng ẹo của cô rồi.
Mặt Trần Tâm Đường càng tái mét hơn.
Trần Vi Kỳ cọ vai Trần Tâm Đường, nhấn nút thang máy, đây là tín hiệu kết thúc cuộc trò chuyện này. Lúc thu tay về, cô hững hờ nói, "Emily, về sau đừng nhảy nhót trước mặt chị nữa, bụm chặt cái mồm cưng lại, cách xa Dịch Tư Linh một chút, lúc chị về dinh thự nhà họ Trần không muốn thấy cưng cũng có mặt ở đó, nếu không làm bất cứ điều gì mà chị vừa nói ——"
"Ding" một tiếng, cửa thang máy đồng thau có giá trị không ít mở rộng như một cuộn tranh cuốn, để lộ bên trong sáng lóng lánh.
Tốc độ thang máy của khách sạn Tinh Đỉnh nổi tiếng là nhanh, mười thang máy cùng hoạt động, chưa bao giờ có tình huống chờ lâu hoặc không bắt được.
"Vậy chị cũng chỉ có thể nhờ ông xã chị giúp thôi."
Ông xã...
Trang Thiếu Châu chầm chậm đi theo Trần Vi Kỳ vào thang máy, cánh tay tự nhiên vòng quanh eo cô, ngón tay khớp xương rõ rệt nắm lấy đường cong kia, "Việc nhỏ thôi mà bà xã, bạn bè bên anh em muốn sai ai cũng được hết."
Thang máy chậm rãi đóng lại.
Mãi đến khi không nhìn thấy kẽ hở, Trần Vi Kỳ mới đỏ mặt, mau chóng tránh khỏi cánh tay Trang Thiếu Châu, cằm kiêu căng hất cao.
Cánh tay của Trang Thiếu Châu còn lơ lửng giữa không trung, nhất thời rống trông, đầu ngón tay lưu luyến mân mê, sau đó tự nhiên đút vào túi quần. Anh cười quan sát dáng vẻ kiêu căng của cô, thấp giọng hỏi: "Bà xã đang muốn qua cầu rút ván đây sao?"
"!!"
Ai cho anh gọi cô là bà xã nữa thế! Diễn xong rồi mà!
Trần Vi Kỳ muốn gϊếŧ anh ta, chặt móng heo của anh ta thành tám cục, tám mươi cục luôn!
Cô phun ra từng chữ: "Trang tiên sinh, một tiếng đồng hồ vừa rồi anh sờ mó tôi đã không!?"
Rõ ràng là cô mua giờ của anh ta, cô là bà chủ, cô là người bỏ tiền, nhưng hiện giờ toàn thân cô đều là mùi của anh ta, toàn cơ thể luôn, như thể cô đã bị một con thú hoang đánh dấu vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
V7: Ai là bà xã của ổng chớ ớ ớ ớ ớ ớ!