Những người phụ nữ kia nói cô không cưa được Trang Thiếu Châu, vậy cô đành dùng tiền để làm cho bằng được, giả cũng phải làm cho thành thật.
Trần Vi Kỳ không phải kiểu người nhẫn nhịn. Cô kiêu căng, hiếu thắng, thù dai, nhỏ mọn. Ai muốn thấy cô ngã thê thảm, cô càng phải đứng ở vị trí cao hơn người ta.
Mỗi khi vào những lúc như thế này, Chu Tễ Trì sẽ dịu dàng ôm cô vào lòng, hỏi cô có mệt không.
"Mệt lắm luôn á, nhưng em nhìn bộ dáng muốn giẫm đạp em nhưng lại chả có bản lĩnh giẫm đạp em của mấy nhỏ đó, em vui quá chừng luôn, tụi nó còn phải nịnh hót khen em mặc đồ đẹp nữa, cười chết á." Trần Vi Kỳ đắc ý hất mặt, đôi mắt hồ ly xếch quyến rũ sáng lấp lánh.
"Chắc mấy cô ấy đang khen em thật lòng mà."
Giọng nói của người đàn ông giống nước mát chảy róc rách bên tai.
Cô cười, chọt sóng mũi dáng đẹp của người đàn ông, "A Trì, đừng nghĩ người ta tốt quá anh à. Cái giới này tôn thờ nâng cao đạp thấp, mạnh thắng yếu thua, nếu một ngày nào đó em rơi vào cảnh nghèo túng hoặc làm điều gì đó sai trái, em nhất định sẽ bị mấy nhỏ đó giẫm thành mảnh vụn."
Người đàn ông lặng thinh một lát rồi gật đầu, trông mắt chan chứa sự chân thành, có một tia cảm xúc mà cô nhìn không hiểu nổi, "Em sẽ không đâu, em mãi mãi sẽ nở mày nở mặt. Nhưng anh hy vọng em có thể thật sự vui vẻ."
"Thì em vui vẻ thật mà!"
Trần Vi Kỳ quở hắn một câu, chẳng hiểu vì sao hắn lại không chịu tin, "Anh đóng phim cực khổ như vậy chẳng phải chủ yếu là để giành giải ảnh đế à? Anh muốn vả mặt những kẻ đã coi thường anh. A Trì, anh không sẽ chỉ cầm một giải, anh còn sẽ đi Venice, Cannes, Oscar... A Trì, anh sẽ trở thành một ngôi sao bậc nhất thời đại này, nổi tiếng khắp thế giới luôn."
Người đàn ông cười cầm chặt bàn tay đang múa may của cô, "Anh chỉ thích đóng phim thôi, mấy điều khác anh không quan tâm."
Trước khi cô lại nổi giận, hắn bổ sung: "Nhưng nếu lấy được giải ảnh đế thì giá trị bản thân quả thực sẽ cao hơn, anh sẽ có thể mua thêm nhiều viên đá đẹp hơn cho Vi Vi rồi."
...
Xì xì xì.
Bên tai réo rắt tiếng nhiễu trắng của nước chảy, hoặc giống sóng radio phát ra từ một chiếc r.
Trần Vi Kỳ nhìn người đàn ông hiên ngang thẳng tắp trước mắt, đôi mắt trước sau đều mang ý cười, chỉ là ý cười rất cạn, giống với giọng nói nhu mì mà cô gắng sức rặn ra.
Không một ai thành tâm cả.
Trang Thiếu Châu biết người phụ nữ Trần Vi Kỳ này không có chút chân thành nào với mình, sự chân thành của cô dùng hết vào người khác rồi. Lần đầu họ gặp mặt, cô đã ám chỉ vu vơ với anh.
Bộ tưởng đêm đó anh nghe không hiểu à? Chủ động nhắc tới người yêu cũ, thoạt nhìn thì nhẹ như gió mây, không thèm quan tâm, thực chất là quan tâm đến cực điểm, ngay cả chia tay rồi cũng muốn che chở.
Sợ anh làm gì đó với người trong lòng mình nên cô mới rũ sạch quan hệ trước cho anh yên tâm.
"Cần tôi làm gì?" Trang Thiếu Châu nặn ra một nụ cười với cô.
"Tham dự tiệc rượu cùng tôi là được, à với cả..." Trần Vi Kỳ dừng một hồi, trong mắt có chút mất tự nhiên nhưng cô nhanh chóng che giấu, "Cần Trang sinh sắm vai một vị hôn phu đạt tiêu chuẩn, không biết yêu cầu như vậy có quá đáng không ạ?"
Ba chữ "vị hôn phu" khiến Trang Thiếu Châu lẳng lặng nuốt nước bọt, "Như thế nào mới tính là đạt tiêu chuẩn?"
"Tôi bảo sao làm vậy, nghe lời tôi, dính lấy tôi, cưng chiều tôi... chỉ những điều này, trong một tiếng đồng hồ thôi, chắc sẽ không gian nan lắm đâu, nếu yêu cầu này quá đáng quá thì tôi có thể thêm tiền."
Nhấn mạnh hai chữ thêm tiền.
"..."
Trang Thiếu Châu cười khẽ một tiếng, anh chợt cảm thấy Trần Vi Kỳ rất đáng yêu.
Anh bị điên rồi, anh đang mắc chứng Stockholm.
"Nhất trí?" Trần Vi Kỳ nghiêng đầu, chiếc bông bằng ngọc trai cầu kỳ trên dái tai đong đưa nhẹ nhàng giữa không trung.
Trang Thiếu Châu ừm một tiếng trầm thấp, giơ tay thắt cà vạt cho ngay ngắn hơn. Hôm nay anh ăn mặc hết sức trang trọng, khuy măng sét và ghim cài cổ áo màu vàng đều được chế tạo tinh vi, cà vạt màu xanh đậm có cảm giác lóe sáng, thắt một nút Eldredge đẹp mắt.
Đây là một cách thắt cà vạt vô cùng phức tạp, do quá phức tạp và quá tốn thời gian mà dần phai mờ, hiếm có thân sĩ nào sẽ thắt kiểu đó. Cũng không biết thân sĩ thắt kiểu cà vạt này phải đi gặp người quan trọng đến nhường nào mới chịu tốn nhiều tâm tư như thế cho một chiếc cà vạt.
"Kiểu thắt này đặc biệt quá." Đây là lần đầu tiên Trần Vi Kỳ thấy có người đàn ông thắt cà vạt bằng cách này, nhìn nó giống một nụ hoa hồng.
Trang Thiếu Châu liếc cô, "Em thích không?"
Một câu hỏi rất mập mờ, tim Trần Vi Kỳ hẫng một nhịp, lùi nửa bước như đề phòng song song đó nhìn anh. Cô cảm thấy anh ta có chút ngả ngớn, cứ thấy gái đẹp thì anh ta sẽ cố tình nói vài lời để bầu không khí trở nên mờ ám sao?
Trang Thiếu Châu cười lặng lẽ, thân sĩ nâng khuỷu tay ra hiệu cô khoác lấy, "Đi thôi, vị hôn thê."
Trần Vi Kỳ chớp mắt, chậm rãi chìa tay ra, khoác hờ lên cánh tay anh. Chẳng biết tại sao, trái tim cô hơi căng thẳng, cũng có chút buồn vô cớ khó tả.
.
Tổ hợp trai đẹp gái xinh thì ở đâu cũng gây sự chú ý, huống chi là Trần Vi Kỳ và Trang Thiếu Châu. Cả hai đều sở hữu diện mạo xuất sắc trong giới công nhận, lại còn có chiều cao khủng, khí thế lẫn khí chất đều hợp nhau như thế, đi chung dĩ nhiên không ai nổi trội hơn ai, trông họ giống một đôi hoàn hảo, phù hợp một cách bất ngờ.
Nhân viên khách sạn và khách khứa dồn dập nhìn họ, có khách từ tỉnh ngoài nhỏ giọng hỏi lễ tân, hôm nay có minh tinh tham dự hoạt động ở khách sạn chăng?
Trần Vi Kỳ cảm nhận được rất nhiều tầm mắt bắn tới, nó càng làm trầm trọng sự mất tự nhiên trong lòng cô.
Một tuần trước họ còn là người đi đường quen sơ trong bối cảnh xã giao, vậy mà giờ phút này họ lại lấy danh nghĩa vị hôn phu thê xuất hiện chung khung hình, không thể không mất tự nhiên.
Sau khi bước vô thang máy, chỉ có hai người bọn họ, bầu không khí mà chẳng ai lên tiếng vô cùng yên tĩnh, tiếng dây kéo nhỏ xíu vang xì xì bên tai, sự yên tĩnh này làm lộ vẻ mất tự nhiên của cô.
Biếи ŧɦái nhất là trên tường thang máy lại có gắn gương tráng thủy có thể soi, tạo hình bông tuyết, chiếu vào họ từ mọi góc.
Trần Vi Kỳ lại thầm mắng Dịch Tư Linh một phen, đồ thần kinh, một thang máy thôi mà có cả trò vớ vẩn nữa.
"Trông anh cao phết đấy." Trần Vi Kỳ giả vờ lạnh nhạt tìm chuyện để nói.
"Cũng vừa thôi." Trang Thiếu Châu nhìn đôi chân đứng nghiêm của Trần Vi Kỳ qua một chiếc gương trong số đó.
Trần Vi Kỳ nhếch khóe môi, "Trang sinh tốt khiêm tốn, nhìn anh tầm một mét tám tám."
Hoặc cao hơn nữa, cô đeo giày cao gót mười cen-ti-mét mà nhìn thẳng qua chỉ thấy được hầu kết và cằm của anh ta.
"Năm nay vẫn chưa đo, chiều cao năm ngoái là một mét chín mốt."
Cao đến thế á?
Trần Vi Kỳ khá kinh ngạc, cũng không biết nên nói gì, thế là cười cười: "Vậy đúng là... rất cao đấy. Con trai cao ráo mặc đồ gì nhìn cũng đẹp."
Trang Thiếu Châu cong môi, quay sang nhìn cô.
Chiều cao này cho phép cánh môi anh cúi thấp chút là có thể chạm vào tóc cô, nhịp thở phập phồng đều phun thẳng xuống đỉnh đầu cô, anh hời hợt nói: "Cao lắm hả? Chỉ cao hơn bạn trai cũ em 3.5 cen-ti-mét thôi mà."
Trần Vi Kỳ không thể kịp thời xử lý thông tin từ lời nói này, sững sờ đứng đó. Trong một tích tắc này, cô đã không thể làm giả cảm xúc, tất cả đều bị Trang Thiếu Châu thấy rõ.
Cô bỗng ngửa mặt lên, va phải đôi mắt cười như không cười của đối phương.
"Trang Thiếu Châu!!"
Cô thẹn quá hóa giận, lập tức rút tay mình khỏi khuỷu tay anh, nhưng đối phương dường như biết cô sẽ làm vậy, cánh tay thoắt cái dang tới, ôm mạnh vòng eo cô, kéo cả người cô vào lòng.
Lực cánh tay của anh ta còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng, cô không thoát được đành bị ép phải ngửi mùi trên người anh. Hương thơm ấm nồng hòa quyện sự đắng nghét tựa như một vùng hoang vu vàng ươm bị ánh nắng đốt nóng.
"Trang Thiếu Châu, anh đừng có mà quá đáng." Trần Vi Kỳ căng cứng cơ thể, bàn tay chống lên ngực anh, tận lực không để cơ thể mình dán sát anh ta.
Trang Thiếu Châu càng ôm cô chặt hơn ——
Trong gương, bóng dáng xếp chồng của họ trông mới ám muội và đẹp đẽ. Ngữ điệu của anh như có chút nghi hoặc, không gợn sóng, "Không phải đã buông bỏ rồi à? Sao mới nhắc tới anh ta em lại xù lông thế này?"
Trần Vi Kỳ cười lạnh, nhưng đầu ngón tay rũ xuống đang run nhẹ, "Đừng có vừa ăn cướp vừa la làng, tôi còn chưa nhắc tới đống bạn gái cũ của anh mà anh lại dám kiếm chuyện với tôi trước à?"
"Em nghe từ lời đồn nào mà tôi có một đống bạn gái cũ vậy?" Trang Thiếu Châu hơi cúi người, khuôn mặt dầm trong bóng tối lại gần cô.
Mùi hương phức tạp ấy lại tràn tới, nốt phật thủ vẫn nồng như cũ.
Trần Vi Kỳ bị ép ngửa ra sau, eo thon uốn thành một đường cong, điểm tựa duy nhất nằm ở cánh tay anh. Cô điềm tĩnh đón nhận ánh mắt sâu thẳm của anh ta, chế giễu lại: "E rằng không cần tôi cố nghe ngóng, chuyện tình của Trang thiếu gia cũng tự lọt vào tai tôi thôi. Suy cho cùng thì ai cũng biết cả mà. Tôi chỉ muốn hỏi một câu, Trang thiếu gia quen thích làm gì thì làm với mấy cô kia rồi nên mới chưa hỏi han gì đã ôm ấp tôi như vậy chăng?"
Ding một tiếng, thang máy đã đến, tầng 67.
Trang Thiếu Châu cuối cùng nhìn cô vài lần, buông lực đôi chút, rất bất đắc dĩ trước tài miệng lưỡi bén nhọn của cô. Trần Vi Kỳ cấp tốc rời khỏi ngực anh ta, nhiệt độ lúc hai người kề sát vẫn còn đó, cô gượng gạo nắm lấy cánh tay kia.
Trần Vi Kỳ bước nhanh ra khỏi thang máy, váy bay phấp phới.
"Đi từ từ thôi." Trang Thiếu Châu sải bước theo sau, nhắc nhở cô cẩn thận ngã.
Trần Vi Kỳ không nghe, đi nhanh hơn nữa như muốn bỏ anh lại đằng sau.
Trang Thiếu Châu cứ thế nhắm mắt theo đuôi cô, tầm mắt rơi trên phần da gáy trắng tuyết của cô. Khi sắp đi đến cửa phòng rượu, anh bỗng nhấc tay nắm chặt cánh tay cô, "Không cần biết em có tin hay không, Trần Vi Kỳ, tôi không có bạn gái cũ."
Cô gọi anh bằng cả họ lẫn tên nên anh cũng muốn gọi lại cô cả họ lẫn tên à?
Trần Vi Kỳ dừng bước, cười hai tiếng, giọng ngọt đến nỗi khiến người ta muốn ói, "Trang thiếu gia, tôi vẫn chưa ngáo đến mức này đâu. Nhưng có hay không anh cũng không cần phải giải thích với tôi làm gì, tôi đâu có quan tâm."
Trang Thiếu Châu hơi đứng hình. Cô lại không quan tâm.
Đúng là anh tự tìm khó cho bản thân. Sớm biết cô không thể chọc nhưng vẫn nhất định phải chọc cô một chút, cuối cùng mưa bom bão đạn đều bắn ngược vào mình anh.
Anh buông tay ra, thở ra vài hơi đoán chừng khó có thể nhìn ra, "Không tin thì không tin thôi, tôi cũng không mong đợi em sẽ tin. Chuyện này để sau hẵng nói."
Trần Vi Kỳ lơ đễnh quay mặt đi chỗ khác, ai thèm để sau hẵng nói với anh ta.
Sâu trong đôi mắt bình tĩnh của Trang Thiếu Châu có một dòng sóng ngầm đang chầm chậm lưu động, hầu kết trượt lên trượt xuống. Lúc anh mở miệng lần nữa, ngữ điệu thấm nét dịu dàng, thấp giọng dỗ cô, "Vừa nãy là tôi chọc cô thôi, chi bằng sau này hẵng tìm tôi tính sổ nhé. Hiện tại quan trọng là cùng em đi vào. Em đã tốn biết bao nhiêu tiền để mua một giờ của tôi rồi, em đừng lãng phí nó chứ."
Trần Vi Kỳ hừ một tiếng, vừa định kiên quyết nói cô hết cần rồi liền nghe anh nói tiếp: "Trần tiểu thư, bên tôi không cho hủy hàng đâu. Tôi giảm cho cô 50%, một giờ mười triệu, cũng không đắt lắm đâu."
Anh nói không đắt một cách nhẹ nhàng.
Trần Vi Kỳ thầm nghĩ sao anh không đi cướp ngân hàng luôn đi! Một giờ giảm 50% ra mười triệu!! Nhưng rồi cô nghĩ, anh ta chính là tư bản mở ngân hàng mà!
"Quả là không đắt lắm, không ngờ Trang tiên sinh lại rẻ đến vậy." Trần Vi Kỳ ưu nhã gật đầu.
Trang Thiếu Châu liếc nhẹ cô, cười một tiếng, chợt hơi muốn hút thuốc, anh đè nén cơn thèm một nơi bí ẩn dấy lên trong cơ thể, lần nữa đưa khuỷu tay cho cô, dáng vẻ ưu nhã làm anh trông phong độ dịu dàng.
Anh ta thật sự từ đầu đến bàn chân đều là một quý công tử tiêu chuẩn, trùng khớp với mọi ảo tưởng của các cô gái. Nhưng mà ai biết bên dưới âu phục nhã nhặn cất giấu một cơ thể hung mãnh lực lưỡng như thế. Anh ta chỉ cần dùng một cánh tay đã có thể bao vây cả người cô, sức mạnh khó lòng đề phòng nó bá đạo và nguy hiểm vô cùng.
Anh ta hoàn toàn không thân sĩ như anh ta thể hiện.
Trần Vi Kỳ đương nhiên không bị ngu, cô chưa từng cảm thấy Trang Thiếu Châu rất lịch sự. Suy cho cùng cô cũng không phải loại thục nữ đoan trang mặc người ta giày vò, anh ta mà dám không khách khí với cô, cô liền dám dẫn theo Trần Bắc Khố đến đập Trang trạch, sau đó để Trần Bắc Đàn thu dọn cục diện rối rắm.
Ngón tay trơn bóng như sứ khoác lên, Trần Vi Kỳ mỉm cười: "Mười triệu, Trang tiên sinh, anh phải diễn cho đáng đồng tiền của tôi đó."
Trang Thiếu Châu đương nhiên sẽ làm đáng đồng tiền cô, nhưng điều này không quan trọng.
Cách đó không xa, ở cửa phòng rượu được trang trí bằng hoa hồng Freud và tranh nghệ thuật cỡ lớn, bóng người ăn uống linh đình nhấp nhô, nó báo hiệu cho độ náo nhiệt của tiệc rượu hôm nay đây.
Anh hỏi hững hờ nhưng lại có chút ý tứ sâu xa, "Em chắc chưa, Trần tiểu thư, đi vào rồi sẽ không được đổi ý nữa đâu. Tôi không chấp nhận kiểu đổi ý này."
Tim Trần Vi Kỳ rung rinh. Cô nghe hiểu lời nói không đầu không đuôi này của anh.
Xuất hiện cùng Trang Thiếu Châu trong bối cảnh xã giao có nghĩa là mối hôn sự của họ sẽ không còn đường lui nữa, bụi cũng đã lắng.
Ngón tay của Trần Vi Kỳ không kiềm chế được mà vuốt ve hai lần, xoa bộ âu phục chất lượng hoàn mỹ của anh.
Một chốn nhỏ mà rầm rộ như Hồng Kông đây, tin tức cô muốn kết hôn luôn sẽ truyền vào tai hắn một ngày nào đó.
Không biết hắn sẽ khổ sở, hay chúc phúc, hay... cười một tiếng rồi thôi đây? Cô biết hắn sẽ không hận cô.
Trần Vi Kỳ không dám nghĩ tiếp nữa, cô cảm thấy có một con dao cùn đang cắt đứt mυ'ŧ thần kinh của cô, khiến cô đau nhức.
"Đi vào đi." Cô cúi mặt, thốt ra rất khẽ khàng, ngón tay mờ mịt nắm chặt ống tay áo của anh.
Vừa rồi cô kiêu căng, sắc bén, quật cường đến nhường nào, sau khi tất cả mọi thứ này đều tan thành mây khói, cô lại quá đỗi dễ vỡ và yếu đuối.
—— Nước mắt Rupert.
Trang Thiếu Châu đột nhiên nghĩ tới cụm từ này, cô quả thực cực giống với nó, rắn chắc mà yếu ớt, khiến anh không biết nên cầm cô như thế nào đây nữa. Mắt anh tối sầm, gỡ từng ngón tay đang níu chặt ống tay áo mình của cô ra, rồi trong ánh mắt bối rối của đối phương, anh nắm lấy tay cô.
Tay cô rất lạnh, Trang Thiếu Châu dùng sức nắm chặt, nét mặt lười biếng như đang làm một việc rất hiển nhiên —— ngón tay chui qua kẽ tay cô mà úp vào trong.
Hô hấp của Trần Vi Kỳ hơi nghẽn, nhìn bàn tay mười ngón đan xen của họ, cô có cảm giác mình cầm một mồi lửa, cháy bừng nóng rực.
Thân nhiệt của anh rất cao, ngón tay nối liền trái tim, nhiệt độ này cháy thẳng tới đầu con tim, khiến cô nhất thời quên đi rất nhiều thứ.
Chỉ còn nhớ nhiệt độ chưa có tiền lệ này thôi.
"Lát nữa nhớ phải cười xinh chút nhé, vị hôn thê."
Bàn tay của Trang Thiếu Châu dùng sức, kéo nhẹ một phát, dắt cô đi đến sân khấu phung phí kia.
.
Hôm nay phòng rượu khai trương, có mời một vài nghệ thuật gia nổi tiếng đến để giảng giải, giới thiệu cho quan khách những tác phẩm nghệ thuật và hội họa thoạt nhìn tối nghĩa khó hiểu kia.
Đương nhiên, cái được coi trọng nhất là bức Thường Ngọc đích Tiểu Mã kia. Đại tiểu thư Dịch gia vung tiền như rác trong phòng đấu giá và mua được nó bằng giá 130 triệu. Thời gian thôi đưa một năm, cô ấy mang bức tranh này ra trang trí cho phòng rượu của mình, nó được khung kính bao bọc treo trên mặt tường bắt mắt nhất ấy.
Rất nhiều vị khách không thường lộ diện đều đến để được chiêm ngưỡng hình dáng thật sự của bức tranh này.
Dịch Tư Linh vừa hoàn thành nghi thức khai mạc cho bức tranh này trước truyền thông, nhìn hãnh diện lắm, cười nhẹ nhận lấy chai champagne mà nhân viên phục vụ đẹp trai đưa lên rồi rót vào tháp ly.
Khi chất lỏng màu vàng óng chảy thẳng xuống, trong đám người rục rịch xuất hiện những lời thì thầm xôn xao, có lẽ một đại nhân vật nào đó đến trễ, dẫn tới một tràng chào hỏi.
Dịch Tư Linh không vui lắm. Ai phách lối như vậy, đến tiệc rượu của cô ấy mà dám đến trễ, nhưng vẫn giữ vẻ thanh lịch, không quan tâm mấy điều này, nhìn cũng không nhìn, mãi đến khi nghe rõ câu "Trang thiếu" kia, cô ấy thính tai khựng lại, ngước mắt nhìn sang.
Mười phút trước hai chữ này là tiêu điểm chủ đề của các cô, lúc này đây, nó lại trở thành tiêu điểm của toàn phòng.
Người đàn ông cao ráo tuấn tú đứng trong đám đông mà có một chất nổi bật tựa hạc giữa bầy gà. Tác phong nhẹ nhàng như thế, khó trách những thiên kim danh viện mắt cao hơn đầu nọ lại mê mẩn anh và bàn luận về anh nhiều đến vậy, nó không đơn giản chỉ vì anh họ Trang.
Người đàn ông nắm tay Trần Vi Kỳ, đáp lời những câu chào kia một cách đủ lễ phép nhưng lại không mấy để ý.
Đèn như ánh hào quang, chiếu xuống bóng dáng xứng đôi của họ, màu đen cao quý lịch lãm, màu xanh dương thuần khiết mà quyến rũ, tựa như một quang cảnh huênh hoang, chói mắt hơn cả bức tranh Hồng Kông trị giá 130 triệu đô la.
Hơi thiếu từ vựng để diễn tả trai xinh gái đẹp.
Dịch Tư Linh ngu ngang, chai champagne trong tay chảy xuống ọc ọc.
Trần Vi Kỳ nhìn thấy biểu cảm sững sờ của Dịch Tư Linh mà cười phá lên, cảm thấy 10 triệu này thật đáng giá.
Cô thừa nhận, cô thấy sảng khoái rồi.
Trang Thiếu Châu đang hàn huyên với người khác, bỗng nghe thấy tiếng cười dí dỏm này, tầm mắt quay ngược, hỏi cô có chuyện gì vậy. Trần Vi Kỳ xoay đầu lại, nụ cười vẫn theo quán tính treo trên bờ môi, trong mắt lóe sáng long lanh.
"Nhìn thấy một vài điều thú vị." Trần Vi Kỳ cười đáp.
Tim Trang Thiếu Châu đập loạn nhịp, rất kiềm chế nắm chặt tay cô.
Đây là lần đầu tiên Trần Vi Kỳ để lộ khía cạnh đáng yêu của mình trước mặt anh, nó vô tình, nhưng mới làm rung động lòng người làm sao.
Cô hơi xếch mắt lên, đuôi mắt hơi cao hơn khóe mắt, cộng thêm chiều ngang mắt dài, hai nếp mí sâu, trời cho một đôi mắt có sức cuốn hút. Lúc không cười hoặc cười đến ngạo mạn, chúng rực rỡ mà lành lạnh. Một khi cười tươi tắn sẽ rất yêu kiều, đẹp đẽ một cách lười biếng.
Giờ này khắc này cô rất giống một con hồ ly chọc ghẹo chim nhỏ, chút ít tinh nghịch, chút ít đắc ý.
Trang Thiếu Châu nhìn cô, thả nhẹ giọng nói như sợ quấy nhiễu nụ cười này của cô, "Điều gì thú vị vậy em?"
"Để tôi dẫn anh đi gặp nhỏ bạn thân của tôi." Trần Vi Kỳ đè thấp âm lượng, sau đó giao mật báo tựa một đặc vụ, "Anh lấy tiền thì phải làm việc đấy."
Trang Thiếu Châu cười khẽ một tiếng như có như không. Hóa ra cô tốn mười triệu là để trút giận trước mặt chị em plastic.
Trần Vi Kỳ dắt Trang Thiếu Châu đến trước tháp champagne, đi qua mấy tiểu tùy tùng mặt mày tái mét muốn chào một câu nhưng lại không dám kia, cô chẳng thèm cho họ ánh mắt nào. Về phần Trần Tâm Đường, cô sẽ dạy cho ả ta một bài học sau, ả cứ xếp hàng trước đi.
Dịch Tư Linh thấy Trần Vi Kỳ đi tới, khóe miệng không kiểm soát được cong xuống lại phải nặn ra một nụ cười, vì vậy nét mặt của cô ấy cứ bị kỳ quặc làm sao đó, tay nắm thật chặt chai champagne lạnh căm nọ.
Tiệc rượu hôm nay của cô ấy đã hoàn toàn biến thành buổi gặp gỡ của Trần Vi Kỳ và người đàn ông mới của cô rồi.
Người đàn ông mới.
Chẳng phải mới chia tay với Chu Tễ Trì hồi tháng trước à! Tốc độ đổi bồ của Trần Vi Kỳ sao còn nhanh hơn tốc độ thay đồ của cô ấy nữa thế, hơn nữa hai người họ người nào cũng đẹp điên như vậy...
Đại não Dịch Tư Linh rối bời, mãi đến khi Trần Vi Kỳ đi đến trước mặt cô ấy, nhẹ nhàng lấy xuống ly rượu cao nhất trên tháp champagne một cách tao nhã và tùy ý, thản nhiên giành được một chiến dịch thắng lợi.
Dịch Tư Linh trợn to hai mắt, ly rượu ấy...
Phải là chủ nhân tiệc rượu hôm nay mới có tư cách cầm mà...
Trần Vi Kỳ giơ ly champagne lên với Dịch Tư Linh, "Bé yêu, chắc tao không cần phải giới thiệu đâu nhỉ, chẳng phải mày còn từng đánh giá Trang thiếu là người đàn ông duy nhất trong giới chúng ta mà mày thích à?"
"???"
Dịch Tư Linh ngu người. Cô ấy chẳng nhớ mình có nói câu này. Lạ quá, dù có nói đi chăng nữa, lời đùa lén lút này sao có thể nói ra trước bàn dân thiên hạ được!? Trần Vi Kỳ đang phá cô ấy đây mà!
Trang Thiếu Châu không thấy sóng ngầm mãnh liệt giữa hai cô gái, anh lịch sự hoà giải, "Dịch tiểu thư, Vi Vi hay thích nói đùa thôi." Anh đổi thành ôm eo Trần Vi Kỳ, khuỷu tay dịu dàng kéo cô vào lòng.
Trần Vi Kỳ vẫn chưa thích ứng kiểu thân mật ở chốn công cộng với Trang Thiếu Châu như thế này, vừa định nhắc nhở anh đừng diễn sát rạt như thế liền nghe thấy tông giọng trầm lắng và trang trọng của anh: "Vi Vi nói Dịch tiểu thư là người bạn tốt nhất của em ấy, còn nói nhất định phải mời Dịch tiểu thư làm phù dâu khi chúng tôi kết hôn năm nay nữa."
Anh ta đang nói gì vậy? Kết hôn năm nay? Năm nay còn chưa tới một nửa nữa!
Nét mặt Trần Vi Kỳ hơi đổi, giãy trong lòng Trang Thiếu Châu một phen, bị anh ung dung đè lại.
Lời này vừa rời miệng, tiếng nhốn nháo trong phòng ngày một ầm ĩ, mọi người nhìn nhau ——
Hai nhà Trần Gia kết thông gia rồi.
Tiệc gì rượu gì tranh một trăm triệu gì nghệ thuật hay không nghệ thuật gì đều không đỡ nỗi đại sự này. Chẳng mấy chốc đã có tiếng chúc mừng, sau đó, tiếng chúc mừng liên tục ùa tới, mọi người tranh nhau đến mời rượu, nịnh hót lấy lòng Trần Vi Kỳ hôm nay đẹp không ai sánh bằng, khen họ là Tiên Đồng Ngọc Nữ, còn nói gì mà toàn Hồng Kông không tìm được một cặp nào xứng đôi hơn nữa đâu.
Dịch Tư Linh nhìn hiện trường tiệc rượu đã triệt để chệch hướng, tức đến mặt mũi xanh lè.
Cô ấy làm phù dâu quần què cho Trần Vi Kỳ á! Bây giờ cô ấy chỉ muốn gọi 999! Để cảnh sát tóm cổ người phụ nữ đã giành ánh hào quang của cô thôi!!
Tác giả có lời muốn nói:
V7: Chí ít là đè được Dịch Tư Linh. 140: %. . . 3:? %@#! *+!!!!!! Bắt nó lại!!!