Tín Hiệu Bão Số 3

Chương 10: Cục cưng

"Trang sinh, đây là những món trang sức mà Lê thái đã đặt, mời anh xem qua một lượt ạ."

Trong phòng VIP yên tĩnh, cửa hàng trưởng cửa hàng flagship Nhuy Bạc khu vực Hồng Kông đang giới thiệu trang sức với khách hàng.

Đèn trần sáng trưng, chiếu rọi khiến trang sức trên chiếc khay nhung đen trông vô cùng óng ánh. Gồm có trâm cài ngực, đồ buộc tóc và một chiếc vương miện lông vũ, đây đều là bộ sưu tập xuân hạ mang tên Cao Châu được đưa ra thị trường đầu năm nay của Nhuy Bạc. Lấy chim ruồi và chim bạc má thiên hình vạn trạng làm linh cảm, lông chim chân chính được sử dụng trên nền móng của đá quý và kim cương, đồ thật hết sức sống động và cũng rất chấn động.

Lê Nhã Nhu cao giọng ủng hộ sự nghiệp của con dâu tương lai, một hơi đặt trước hai mươi triệu tiền hàng, đặc biệt chọn những kiểu dáng đặc biệt ít ai hỏi tới.

Đây cũng là lần đầu cửa hàng trưởng nhìn thấy chiếc vương viện của bộ sưu tập "Sơn Linh Mộng Cảnh", đến mức thả nhẹ hơi thở lúc giới thiệu, song khó nén sự kích động, chỉ tiếc ngồi người đàn ông trên sô pha thoạt nhìn không hăng hái lắm, đợi trà trong tay nguội đi mới lạnh nhạt bưng lên nhấp một ngụm nhỏ.

Bộ âu phục màu nâu nhạt được may bằng sợi bông khiến anh rất nhã nhặn và không trang trọng, chỉ là khí thế hùng mạnh làm người ta không thể không khẩn trương.

.

Một giờ trước.

Trang Thiếu Châu mở một hội nghị tài vụ hàng tháng tại tổng bộ Thịnh Huy. Sau khi hội nghị kết thúc, thư ký Bạch cấp tốc đưa điện thoại qua. Anh tưởng là chuyện quan trọng gì, nào ngờ là bà Lê Nhã Nhu sai anh đi chạy vặt, lấy đồ trang sức gì đó. Mấy ngày vừa qua anh bận đến tối tăm mặt mũi, sao có thì giờ chạy vặt được, "Kêu trợ lý đi lấy đi, mẹ cứ nhất quyết giày vò con làm gì vậy?"

Trong điện thoại truyền tới tiếng gào thét: "Má kêu mày đi lấy đồ đó! Bà xã mày làm việc ở đâu mà mày còn không biết nữa à!"

"..."

Trang Thiếu Châu hơi mất tự nhiên vì hai chữ bà xã, nhanh chân bước vào thang máy, thấp giọng: "Cô ấy cũng đâu có làm việc trong cửa hàng. Lê nữ sĩ, mẹ ăn nói cẩn trọng chút đi ạ."

Lê Nhã Nhu hứ một tiếng, đàn ông trưởng thành rồi vẫn không buông thả được. Bà lười biếng trở mình trên chiếc giường thẩm mỹ, chỉ điểm rằng: "Con chủ động chút đi, cầm theo một bó hoa đến đón con bé khi con bé tan làm, dẫn con bé đi ăn cơm xem phim rồi tìm một cái club hữu tình gì đó ——"

"Dẫn cô ấy đi uống rượu? Xong rồi thừa dịp cô ấy say rượu thì dẫn cô ấy đi khách sạn? Thật hả mẹ?" Mặt Trang Thiếu Châu vẫn bình tĩnh, không chú ý thấy thư ký Bạch nhìn mình bằng ánh mắt quái đản.

Lê Nhã Nhu: "Nghĩ linh ta linh tinh gì đấy, khốn khϊếp, mẹ dạy con cách phong lưu chứ không có kêu con hạ lưu nhá!"

Trang Thiếu Châu: "..."

Lê nữ sĩ là một người có cá tính mạnh mẽ. Người chồng mà bà tìm được, hiện giờ nên gọi là chồng trước, cũng chính là cha Trang Thiếu Châu, cũng là một người có cá tính mạnh mẽ. Đứa con sinh ra tự nhiên cũng kế thừa khía cạnh mạnh mẽ này. Cũng không biết nó có tích cực hay không, nhưng thông thường mỗi lần gia đình Trang gia tụ họp, nguyên phòng toàn người mạnh mẽ ngồi chung với nhau lại hài hòa sảng khoái, vui vẻ hòa thuận.

"Kêu con đi thì con cứ đi, bớt nói nhảm."

Trang Thiếu Châu chỉ có thể nhín chút thời gian chạy vặt cho Lê Nhã Nhu. Chuyện này không thành vấn đề, nguyên nhân khiến tâm tình anh không tốt hoàn toàn không phải làm chân chạy vặt.

"Trang tiên sinh, anh có thấy hài lòng với những món trang sức có kiểu dáng như thế này không ạ? Nếu anh không hài lòng, chúng tôi có thể thảo luận làm thế nào để khiến chúng hoàn mỹ hơn ạ." Cửa hàng trưởng giới thiệu xong lại đưa ra giấy chứng nhận giám định của phòng thí nghiệm đá quý Gubelin Thụy Sĩ, người đàn ông vẫn không hó hé, cô ấy chỉ có thể hỏi một câu thăm dò.

Trong việc buôn bán trang sức cao cấp, phục vụ là một bước rất trọng yếu, nếu khách hàng có bất cứ điều gì không hài lòng đều có thể quay lại để nhà thiết kế và thợ bạc chỉnh sửa chi tiết một lần nữa.

"Cứ vậy đi."

Ba chữ rất khoa trương, giọng bass trầm không chút cảm xúc, dường như xen lẫn một tia giá lạnh.

Cửa hàng trưởng rốt cuộc nghe người đàn ông lên tiếng, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất. Đây là câu nói duy nhất người đàn ông thốt ra sau khi đi vào cửa hàng, cửa hàng trưởng cũng không biết phục vụ có chỗ nào khiến anh ta không hài lòng, từ lúc vào đây tâm trạng của người đàn ông đã tệ rồi.

"Dạ được, Trang tiên sinh, chúng tôi sẽ gói lại cho anh." Cửa hàng trưởng cười nhiệt tình, dùng vải nhung chuyên dụng lau sạch bụi bặm không tồn tại trên trang sức rồi lần lượt cất vào trong hộp trang sức bằng nhung đầy tinh xảo.

Trang Thiếu Châu mặt không đổi sắc nhìn bộ phận tourbillon không ngừng chuyển động trên chiếc đồng hồ, tầm nhìn một mực rũ thấp, không chịu ngước thêm tấc nào, mãi đến khi điện thoại rung lên, anh qua loa nhận máy.

Lại là cuộc gọi của Lê nữ sĩ.

Vừa thông, Lê Nhã Nhu đã không kịp chờ đợi truy hỏi tiến triển: "Gặp Vi Vi chưa?"

"Chưa ạ."

Ánh mắt anh lơ đãng đảo qua tạp chí thương hiệu trên bàn trà, mặt Chu Tễ Trì thình lình xuất hiện trên trang bìa, anh cười lạnh nói: "Nhưng con có gặp người bạn trai cũ mà cô ấy yêu đến chết đi sống lại, chuyến này cũng đáng giá."

Lê Nhã Nhu: "...?"

"Cảm ơn chủ ý cùi bắp của mẹ, Lê nữ sĩ. Trong cửa hàng của cô ấy toàn là quảng cáo của bạn trai cũ cô ấy, trông rất ăn ảnh, cần con mang một cuốn tạp chí về cho mẹ không?" Anh giễu cợt.

Lê Nhã Nhu lập tức phun ra một tiếng cười hóng chuyện không chê chuyện lớn, cười đến bụng sắp chuột rút, bà dĩ nhiên quên mất người phát ngôn của Nhuy Bạc là bạn trai cũ của Vi Vi!

"Sorry nhen con trai, ha ha ha ha ha ha ha ha ha —— đàn ông đừng có nhỏ nhen như vậy, chỉ là người yêu cũ thôi mà, con rộng lượng chút đi! Vi Vi thích kiểu đàn ông rộng lượng á! Mommy còn việc cần làm, không nói nữa nha, bái bai ——"

Rộng lượng.

Một sự hanh nóng trào dâng trong lòng Trang Thiếu Châu, lời chế giễu của mẹ khiến cho tâm tình vô cùng bình tĩnh và khắc chế của anh mấy ngày qua gợn sóng.

Từ sau góp mặt trong tiệc rượu cùng Trần Vi Kỳ lần trước, trong giới lục tục có bạn tốt đến hỏi về mối hôn sự của anh, trêu anh làm chuyện lớn một cách kín tiếng, nói gì mà hèn chi vụ chia tay của Trần tam tiểu thư lại rầm rộ đến thế, hóa ra đang thể hiện lòng trung thành với anh, thậm chí họ còn giục anh dẫn theo Trần Vi Kỳ đi chơi chung đám nữa.

Dẫn theo kiểu nào? Anh tốn hàng chục triệu để mua giờ của Trần Vi Kỳ, kêu cô ấy diễn kịch cùng mình chắc?

Trần Vi Kỳ gửi mười triệu rồi vỗ mông đi khỏi, mấy ngày liên tục không một tin tức.

Hiện tại anh đến nơi làm việc của cô mới phát hiện khắp nơi đều là mặt người yêu cũ của cô. Quảng cáo lẫn áp phích che ngợp đất trời.

Làm việc trong hoàn cảnh này, cô thật đúng là lợi hại.

Trang Thiếu Châu biết biểu cảm mình u ám, anh ghét bị ảnh hưởng bởi người và chuyện nực cười vô nghĩa như thế này.

Sự ngạo mạn tận trong xương tủy của anh đang chầm chậm quấy phá. Chu Tễ Trì là cái thá gì? Thậm chí còn chẳng phải hắn xuất hiện thật trước mặt, chỉ là một cuốn tạp chí, một quảng cáo thôi lại dám gây ảnh hưởng tới tâm tình của anh, đúng là chuyện hài mà.

Trang Thiếu Châu nuốt nước bọt, sau đó nhẹ tay với lấy cuốn tạp chí đó.

Thư ký Bạch chờ đến sắp đánh một giấc ở sau lưng lập tức lộ ra nét mặt hoảng sợ, ông chủ đây... rộng lượng quá thể rồi nhỉ?

Trang bìa là ảnh đặc tả của Chu Tễ Trì, khoác lên mình một bộ âu phục trắng tinh, kiểu mặc không lót trong hết sức lớn gan, để lộ đường nét ngực bụng săn chắc và mượt mà, là cách ăn mặc mà phụ nữ xem được sẽ gào thét.

Trang Thiếu Châu nheo mắt, cười giễu khẽ khàng. Tướng mạo và dáng dấp cũng bình thường thôi, phải hóa trang mới cho ra được hiệu quả này. Trần Vi Kỳ dĩ nhiên lại thích kiểu người này, còn thích đến mức chết đi sống lại.

Mắt thẩm mỹ của cô gái này thật là tầm thường.

Ánh mắt lạnh lùng không hề chớp nháy, dời từ dáng người Chu Tễ Trì đến trang sức trên người hắn. Trên cổ là một sợi dây chuyền kim cương được thiết kế một cách phức tạp, một chiếc cà vạt sở hữu kiểu dáng vô cùng đặc biệt và một chiếc kẹp cà vạt cùng phong cách.

—— "Vừa hay lần này Nhuy Bạc mới ra mắt một chiếc kẹp cổ áo, bằng hồng ngọc á, rất hợp với anh. Nội hai ngày tới em sẽ mang đến cho anh."

Bộ dáng đẹp đẽ sửa cà vạt cho anh của người phụ nữ hiện lên trong đầu, cùng với lời hứa suông mà cô thuận miệng ưng thuận.

Chẳng những mắt thẩm mỹ kém mà còn không giữ lời hứa, hôm nay đã là ngày thứ tư rồi.

Thư ký Bạch nghiêm nghị nhìn đồng hồ, ông chủ đã nhìn chằm chằm trang bìa của cuốn tạp chí kia suốt ba phút, hắn sợ ông chủ bị tẩu hỏa nhập ma. Đang định nhắc nhở, Trang Thiếu Châu bỗng thả tạp chí về lại bàn trà. Động tác không lớn nhưng thư ký Bạch vẫn giật mình.

Trang Thiếu Châu: "Có kẹp cổ áo không, tôi muốn cái hồng ngọc."

Cửa hàng trưởng tức thì trả lời: "Dạ có ạ! Bộ sưu tập dành cho nam mới nhất của chúng tôi chủ yếu được làm từ hồng ngọc, kẹp cổ áo,khuy măng sét hay trâm cài ngực đều có hết, tôi giới thiệu cho anh nhé?" Cửa hàng trưởng liếc mắt ra hiệu với nhân viên bán hàng đang đứng ở một bên, nhân viên nọ cấp tốc đi lấy lookbook mùa mới.

Cửa hàng trưởng cung kính ngồi quỳ bên chân Trang Thiếu Châu, mở lookbook ra. Cô ấy chỉ vào chiếc kẹp cổ áo nạm sáu viên hồng ngọc chưa nung nói: "Đây là kiểu mới nhất của chúng tôi, đợi sau chương trình Thượng Hải tháng sau mới được đưa ra thị trường. Chúng là hồng ngọc chưa nung từ khu mỏ quặng Mogok ở Myanmar, màu rất đậm và hoàn hảo, hiện nay người duy nhất toàn cầu từng đeo nó đeo là Chu Tễ Trì tiên sinh người phát ngôn của chúng tôi. Anh xem ——"

Cửa hàng trưởng lật mở cuốn tạp chí vừa được Trang Thiếu Châu "thưởng thức", Trang tiên sinh nói không chừng là fan phim của Chu tiên sinh, nếu không đã không nhìn đăm đăm trang bìa này lâu đến vậy.

"Đeo lên siêu có khí chất luôn! Anh mà đeo thì tuyệt đối còn đẹp trai hơn cả người phát ngôn của chúng tôi nữa!"

Thư ký Bạch bụm mặt.

Trang Thiếu Châu: "..."

Tại sao anh phải so sánh với bạn trai cũ của Trần Vi Kỳ xem ai đẹp trai hơn?

"Còn cái khác không?" Trang Thiếu Châu bình tĩnh xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ, đầu ngón tay lại vuốt ve qua lại viên kim cương hình vuông trên mặt nhẫn, đây là động tác nhỏ mà khi rất bực dọc anh mới làm.

"Chỗ chúng tôi có nhiều món giống kiểu minh tinh từng đeo lắm. Cái này, cái này đó ạ, và cả cái này nữa —— là phiên bản giới hạn chỉ Hồng Kông mới có ạ."

Cửa hàng trưởng không phát hiện áp suất thấp đến rét cóng của người đàn ông. Cô ấy đề cử nghiêm túc, lật qua mấy kiểu, hầu hết đều là những kiểu từng được Chu Tễ Trì đeo hoặc trưng bày, dù sao thì những món có kiểu dáng đẹp mắt và lộng lẫy nhất mới được người phát ngôn dốc lòng quảng bá.

Trang Thiếu Châu nhìn khuôn mặt chỗ nào cũng có kia, sự khó chịu ở đáy lòng gần như muốn tuôn trào. Phải chăng cô cũng sẽ lén lật mấy cuốn tạp chí này, nhìn những bức ảnh này đến mê mẩn lúc màn đêm thăm thẳm?

Trang Thiếu Châu phát hiện mình căn bản đang tự chuốc phiền.

Chấp nhận mối thông gia này là tự chuốc phiền, định tốn thời gian với Trần Vi Kỳ là tự chuốc phiền, ngay cả việc nhìn thêm một cô cái trong một buổi tiệc tối năm năm trước cũng là tự chuốc phiền.

Anh của bây giờ được coi là gì nhỉ? Cảm tình không hiểu thấu đối với Trần Vi Kỳ, tham muốn chiếm giữ đối với người vợ tương lai, hay chỉ là sự háo thắng giữa đàn ông với nhau thôi?

Trang Thiếu Châu cũng không thích cảm giác mất kiểm soát này, như thể mình đang rơi xuống một nơi nào đó vậy.

Cách có thể cấp tốc thoát khỏi duy nhất là đồng ý với đề nghị của cô —— hậu kết hôn mạnh ai nấy chơi, mạnh ai nấy phóng khoáng, mạnh ai nấy thoải mái. Suy cho cùng vợ chồng mẽ ngoài bằng mặt không bằng lòng là quy tắc ngầm trong giới này mà.

Suy nghĩ vặn vẹo vừa nhuốm dậy, trong không gian yên ắng vang lên một tiếng kinh hô, sau đó là tiếng cộc cộc cộc liên tù tì, không giống bước chân người mà giống âm thanh phát ra khi vuốt động vật sắc bén rơi trên gạch đá cẩm thạch hơn.

Trang Thiếu Châu ngước mắt nhìn sang, một giây sau, cục cưng phấn khởi chạy ào tới từ cửa cầu thang, hai cặp giò chẳng khác nào máy phóng tên lửa.

Thân là giống chó sở hữu tốc độ chạy nhanh và linh hoạt nhất, vận tốc của Greyhound có thể đạt tới mức khủng là 70 km/h. Nếu nó mà điên lên, không ai có thể bắt được. Chỉ sợ vui quá hóa buồn tự chạy quá mạnh khiến mình gãy xương thôi.

Cửa hàng trưởng còn chưa thấy rõ kia là cục gì, bóng dáng màu xám đã nhảy lên, ngoạm lấy một sợi dây da màu đỏ. Một giây sau, nó đáp thật chuẩn lên người Trang Thiếu Châu, tiện thể hất đổ một tách hồng trà.

Nhất thời tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

Cửa hàng trưởng toát mồ hôi lạnh trên lưng, tay chân luống cuống lau đi nước trà dính trên ống quần của Trang Thiếu Châu, vệ sĩ kề cận bất cứ lúc nào cũng đề phòng nhanh chóng vây quanh một trái một phải. Cục cưng cảm nhận được sự uy hϊếp, chỉ sợ thiên hạ không loạn, nó cứ sủa bậy uông uông.

Người trong cuộc lại là người bình tĩnh nhất, anh giơ tay vung ra sau, ra hiệu vệ sĩ lùi lại, sau đó kêu cửa hàng trưởng đừng chùi nữa. So với việc quần bị bẩn, anh ghét có người đυ.ng vào mình hơn.

Trên tán cửa hàng trưởng đã lấm tấm mồ hôi lạnh, không ngừng cúi người xin lỗi, "Hết sức xin lỗi, Trang tiên sinh, là lỗi của chúng tôi... Để tôi ôm nó đi cho. Anh yên tâm, bé chó này là thú cưng mà tổng giám đốc chúng tôi mến nhất, nó rất sạch sẽ khỏe mạnh, tuyệt đối sẽ không làm anh bị thương đâu ạ."

Nếu trong cửa hàng mà xuất hiện chó cắn bậy khách hàng, cô ấy sẽ bị cách chức tạm thời vì điều này, dù đây có là chuyện ngoài ý muốn đi chăng nữa.

"Khỏi cần. Tôi biết nó." Trang Thiếu Châu nhìn chú chó, bàn tay sờ một cái trên đầu nó.

Cục cưng thở hổn hà hổn hển. Trước lạ sau quen, nó có ấn tượng với mùi hương trên người Trang Thiếu Châu, không mang tính công kích, có điều nó quá đỗi tinh nghịch, giẫm chà lè liếʍ lung tung trên người anh.

Trang Thiếu Châu từ nhỏ đã không được chó mèo yêu quý, chưa từng bị con chó nào liếʍ như vầy, nhất thời có chút vừa mừng vừa lo. Tuy nhiên thích thì có thích, nhưng anh vẫn không chịu nổi việc bị liếʍ đến cả tay đều dính dớp, bất đắc dĩ ấn tay mình xuống đầu nó, "Nhóc con, mẹ con đâu."

Cục cưng phát ra tiếng ẳng ẳng ẳng liên tiếp.

"Con lén chạy đến đây à, sao lại không nghe lời vậy ta?" Trang Thiếu Châu cong ngón tay gõ trán chú chó.

Cục cưng lại cắn một phát vào cổ tay anh, không cắn thật, trong con ngươi đen bóng có chút điệu nũng nịu.

Trang Thiếu Châu bật cười, phát hiện thằng nhóc này thú vị vô cùng. Lần trước gặp nhau nó còn hung dữ rồi sợ anh, lần này lại dám đùa với anh.

"Quả là một chú chó nghịch ngợm."

Anh trầm giọng nói, dung túng cho chú chó ôm cổ tay mình mài răng.

Thực chất cũng hơi đau, nhưng nó nằm trong phạm vi chịu được của anh.

Trần Vi Kỳ nhận được cuộc gọi lập tức đuổi tới cửa hàng, không có thời gian nghe nhân viên miêu tả tình huống một lượt, cô trực tiếp lên lầu bắt chó. Một khi cục cưng vô ý cắn khách, bị kẻ nhiều chuyện phóng đại, Nhuy Bạc sẽ bị viết nhiều bài tiêu cực trước ngày tổ chức chương trình.

Cả quãng đường Trần Vi Kỳ đều đang tính toán chuyện nên xin lỗi bồi thường như thế nào. Mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng cao quý trên sô pha, giày cao gót dừng hẳn, cô đứng yên tại chỗ.

Trang Thiếu Châu?

Cục cưng ngửi thấy mùi chủ mình, mau chóng nhảy khỏi ngực Trang Thiếu Châu, đi tới bên chân Trần Vi Kỳ, ẳng ẳng ẳng vẫy đuôi, dường như biết mình đã làm sai.

Trần Vi Kỳ hung hăng trừng nó một cái, không rảnh quan tâm nó, nhưng tốt xấu vẫn thở phào nhẹ nhõm. Là Trang Thiếu Châu thì sẽ dễ xử lý hơn bất kỳ ai khác.

Một nụ cười xinh đẹp xã giao treo trên khóe miệng cô, nhẹ bước đi tới trước mặt người đàn ông, "Không ngờ lại gặp Trang tiên sinh ở đây. Anh đến hồi nào vậy, cũng không nói trước với tôi một tiếng để tôi tự tiếp anh nữa."

Trước mặt người ngoài cô vĩnh viễn luôn khách khí, ưu nhã, khắc sâu thể diện trong xương tủy như thế.

Trang Thiếu Châu không đứng lên, cứ thế ngồi tùy ý, có chút lười nhác ngước mắt lên nhìn cô.

Tư thế từ dưới lên không mảy may liên quan gì tới cái nhìn từ trên cao xuống, nhưng Trần Vi Kỳ vẫn cảm nhận được một luồng khí thế mãnh liệt. Khó tả lắm, mỗi lần gặp anh cô đều có cảm giác bị một thứ như có chất thật nào đó bủa vây. Có lẽ là nhiệt độ, có lẽ là mùi hương, có lẽ là một loại hormone không thấy được.

Sự khổ sở mười phút trước bị xua đuổi hẳn hoi, Trần Vi Kỳ không thể không giữ vững tinh thần, phải tập trung.

"Mẹ tôi có đặt trước một đống đồ trang sức ở chỗ của em, hôm nay tôi đến cửa hàng để lấy giúp bà."

"Lê thái?" Trần Vi Kỳ nhướng mày, cửa hàng trưởng lập tức đưa đơn hàng của Lê thái cho cô xem.

"Lê thái đặt trước nhiều món như vậy sao chẳng nói gì với tôi hết trơn, thật tình..." Trần Vi Kỳ nhìn đơn hàng khủng 26 triệu, lại nghĩ tới năm mươi triệu mà Trang Thiếu Châu tiện tay chuyển qua, có chút không biết nên làm sao.

Cô cao giọng phân phó: "Bonnie, đi lấy chiếc vòng tay ngọc lục bảo mà chị để lại ở đây, gói chung đơn hàng luôn nhé."

Trong mắt cửa hàng trưởng đong đầy vẻ kinh ngạc. Thông thường với những đơn hàng khủng hơn đơn này, đại tiểu thư cũng chưa long trọng đến thế bao giờ, phần lớn là tặng một ít dây chuyền vòng tay phiên bản giới hạn hoặc như kiểu thu xếp một kỳ nghỉ xa hoa, mời dự tiệc tối party này nọ thôi. Chiếc vòng tay ngọc lục bảo này là thứ mà đại tiểu thư yêu thích, vẫn luôn được trưng bày trong cửa hàng, giá trị lên đến bảy chữ số.

Trang Thiếu Châu nhìn cô, ánh mắt sâu mà hoãn, giống một đầm nước đen dòng chảy chậm rì, "Em tốn kém rồi."

"Có đâu, chỉ một chiếc vòng tay thôi mà, mong là Lê thái vừa mắt món quà nhỏ này."

Trần Vi Kỳ không bao giờ làm chuyện không phóng khoáng, một chiếc vòng tay tiền triệu không là gì cả, nếu có thể lấy lòng Lê thái thì cũng đáng mà. Mối quan hệ giữa cô và Trang Thiếu Châu có thể giả vờ sau lưng, còn Lê Nhã Nhu lại là mẹ chồng thật của cô. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu mà không tốt, ngày sau sẽ có rất nhiều phiền phức.

Dẫu sao cô cũng đâu thể mở miệng kêu người chồng plastic là Trang Thiếu Châu đây xử lý quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhỉ? Làm vậy mất mặt dữ lắm.

Trang Thiếu Châu làm sao biết được cô có thể nghĩ trong đầu một loạt chuyện phức tạp như thế. Anh hững hờ nhoẻn miệng cười, "Em là con dâu bà, em tặng cái gì thực ra bà cũng sẽ thích thôi."

Trần Vi Kỳ: "..." Cô lộ vẻ lúng túng, cấp tốc đổi chủ đề: "À phải rồi, hồi nãy thằng nhóc này... không làm anh bị thương chứ?" Cô chỉ chỉ chú Greyhound.

"Đâu có. Nó ngoan lắm, chỉ chơi đùa với tôi thôi." Trang Thiếu Châu vừa nói vừa lơ đãng xoa cổ tay mình.

Đáng lẽ Trần Vi Kỳ không để ý tới cổ tay anh, ánh mắt theo động tác anh dòm qua ——

"Cổ tay anh kìa!" Cô tuôn ra một tiếng hoảng hốt, "—— Đây là bị làm sao thế! Có phải bị cục cưng cắn không? Bonnie! Mau đi lấy cồn i-ốt!"

Trần Vi Kỳ không nghĩ nhiều, một phát tóm lấy tay anh kéo qua, xích lại gần để nhìn. Cổ tay gầy gò bén nhọn của người đàn ông phủ đầy chấm đỏ, có thể nói là thấy mà giật mình, toàn bộ là vết cắn răng nanh để lại.

Cách rất gần, hơi thở của cô như có như không thổi lên tay người đàn ông, mùi hương trên tay người đàn ông lại như có như không quanh quẩn nơi chóp mũi cô.

Có một mập mờ thoắt hiện thoắt tan.

Trần Vi Kỳ thầm nghĩ cũng may là không có chảy máu, chỉ bị trầy ít da thôi, "Anh yên tâm, bé cún nhà tôi khỏe mạnh lắm, năm nào cũng làm kiểm tra toàn thân hết, không cần chích ngừa đâu, lúc thường thỉnh thoảng tôi cũng bị nó cọ trầy nữa."

Trang Thiếu Châu không để bụng ừm, nói thật nhỏ: "Đâu có nói không yên tâm."

Cửa hàng trưởng rất nhanh liền đem tới cồn i-ốt và tăm bông, Trần Vi Kỳ trực tiếp ngồi kế bên Trang Thiếu Châu, cầm tăm bông thấm chút cồn i-ốt rồi đưa sang.

Đại tiểu thư vẫn hoàn đại tiểu thư, hoàn toàn không có chút suy nghĩ thoa giùm người ta. Nếu là cô gái khác, sớm đã nhân cơ hội quấn lấy rồi.

Trang Thiếu Châu bất đắc dĩ cười cười, cũng không nhận lấy, nói rất ôn hòa: "Tôi thoa bằng một tay không dễ lắm. Được rồi, không cần phiền đâu, mang đi đi."

Trần Vi Kỳ nhíu mày, "Sao vậy được. Nhiễm trùng cũng rất phiền phức. Nếu không... ."

Cô nhìn về phía thư ký Bạch.

Thư ký Bạch ưỡn ngực ngẩng đầu, giơ tay phải lên: "Ông chủ, tôi muốn đi toilet."

Trang Thiếu Châu trầm mặt, "Đi thì đi, còn phải báo cáo với tôi nữa à?"

Thư ký Bạch thoắt cái chạy đi, tiện thể dẫn theo cả vệ sĩ, ba người đàn ông trâu cao ngựa lớn kết bè đi toilet, đi chưa được mấy bước lại vòng về gọi cửa hàng trưởng đi, la làng muốn chọn một sợi dây chuyền giá cả vừa túi tiền để tặng mẹ.

Trần Vi Kỳ há to mồm.

Cô hiếm khi kém thông minh như vậy, cánh tay lơ lửng giữa không trung, tăm bông thấm cồn i-ốt nhanh chóng bị oxi hoá trong không khí, kẻ cầm đầu còn đang nũng nịu lắc đuôi.

Phòng dành cho khách quý tựa như một bãi cát hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ còn lại hai người họ.

Cửa hàng có dùng tinh dầu cao cấp, nhưng cô quá quen thuộc với mùi tinh dầu nên rất nhạy bén ngửi thấy một mùi hương không giống, một mùi phật thủ rất phức tạp từ trên cơ thể người đàn ông bay tới, mát lạnh mà sâu thẳm.

Trang Thiếu Châu đưa cổ tay tới trước mắt cô, chậm rãi mở miệng: "Trần tiểu thư, giúp tôi với."

Anh nói "giúp" chứ kỳ thực không cho cô sự lựa chọn nào khác, bên trong giọng nói trầm ấm vương vấn một sự cương quyết khó phát hiện tựa một cái bóng.

Trần Vi Kỳ không muốn giằng co với anh ta nữa, cứng nhắc đến cứng nhắc đi rất mất thể diện, chỉ thoa cồn i-ốt thôi mà. Cô thuận thế ngồi lại gần sát anh, cầm tăm bông đảo nhẹ qua khúc xương cổ tay nọ, cụp mắt mím môi, tự có một vẻ kiêu căng long lanh hiện hữu.

Kiêu căng thì kiêu căng, động tác vẫn rất dịu dàng, Trang Thiếu Châu cảm thấy có thứ gì đó đang cào mình, cơn ngứa tinh mịn và vụn nát rất khó nhịn.

"Một năm anh trả bao nhiêu lương cho thư ký anh, anh ta bán mạng dữ phết." Trần Vi Kỳ chợt mở miệng.

Trang Thiếu Châu nghe ra sự kỳ quặc trong lời cô, bèn cười, "Ba triệu sau thuế. Năm nay tôi nhất định sẽ tăng lương cho cậu ấy."

"..."

Không đợi Trần Vi Kỳ nói gì thêm, anh lại hỏi, "Phải rồi, chó nhà em tên gì?"

"Cục cưng."

Trang Thiếu Châu cười một tiếng, nhìn chăm chú hàng mi run rẩy của cô, chậm rãi lặp lại: "Cục cưng."

Hơi thở nóng rực rơi trên đỉnh đầu làm cô thấy hơi ngứa, anh ép giọng trầm đến nhường này, nó ấm áp mà gợi cảm, hoàn toàn không phải đang gọi con chó.

Trần Vi Kỳ không ngáo đến mức này, cô có cảm giác một dây cung bí ẩn chốn đáy lòng bị gọi trúng, ngón tay vô thức siết chặt tăm bông, không khống chế được lực, bất cẩn đè mạnh vết thương.

Người đàn ông rõ ràng ăn đau, nhưng không rút tay về.

Trần Vi Kỳ giương mi, nhìn vào đáy mắt anh, màu mắt đậm như là một vật có thật, nhìn lâu khiến tay chân cô mỏi nhừ.

Cô nuốt xuống một chút cảm xúc vi diệu, điềm tĩnh hỏi: "Cuối cùng anh muốn làm gì vậy?"

Trang Thiếu Châu mỉm cười nhìn cô, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Chẳng phải em đã nói sẽ tặng kẹp cổ áo cho tôi à, chọn một chiếc đặc biệt cho tôi đi, tôi không muốn mẫu mà bạn trai cũ của em từng đeo rồi."

Giọng nói vô cảm không nghe ra được hỉ nộ ái ố, nhưng đây là lần thứ hai anh chủ động nhắc tới bạn trai cũ của cô, rất khó không khiến cô có suy nghĩ khác.

Trần Vi Kỳ cười rất miễn cưỡng, cũng ông nói gà bà nói vịt, như thể hai người đều đang nói về chuyện của riêng mình, "Chẳng phải lần đầu hai ta gặp mặt đã nói rồi à, anh sẽ không để ý tới anh ấy. Sao mấy nay anh cứ nhắc tới anh ấy hoài vậy?"

Trang Thiếu Châu nhướng đuôi lông mày rất nhẹ, đổi một tư thế thoải mái hơn, hai chiếc chân dài gác lên nhau. Anh nhìn người trên trang bìa, "Tôi có nói mình sẽ không để ý à?"

"Anh có nói." Trần Vi Kỳ khẳng định.

Trang Thiếu Châu gật đầu, rất bình tĩnh hủy bỏ thỏa thuận, mỉm cười nhìn Trần Vi Kỳ chòng chọc: "Ừm, vậy bây giờ tôi đổi ý rồi."

Anh quyết định không xoắn xuýt về mấy thứ lung tung kia nữa. Chẳng cần biết đó là hiếu kỳ, ưa thích, ham muốn chiếm hữu, hay lòng háo thắng, anh chỉ biết mình muốn có được Trần Vi Kỳ, muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn chiếm trọn tầm mắt của cô như anh sẽ chiếm trọn cơ thể của cô vậy.

Anh không cho phép vợ mình đặt con tim lên người một thằng đàn ông nào khác anh.

Trang Thiếu Châu tách mở hàm cô bằng hai ngón tay, giọng điệu chầm chậm: "Trần Vi Kỳ, tôi phát hiện tôi rất để ý tới chuyện em vẫn chưa buông bỏ được bạn trai cũ của mình này. Em là vợ tôi, em có hiểu không?