Mang Bốn Con Trai Phấn Đấu Thành Cáo Mệnh Phu Nhân

Chương 28

Mễ tú tài không đồng ý ngay lập tức, trầm ngâm một lúc rồi hỏi, “Mười ba tuổi?”

Muốn đi thi thì cái tuổi này đã lớn quá rồi.

Lâm Vân Thư cũng biết điểm yếu của Tiểu Tứ ở đâu, liền tìm cách nói nhẹ đi, “Con trai nhà ta tuy tuổi lớn nhưng lại rất chăm chỉ học hành ở nhà, thông minh lanh lợi. Lý do đến giờ vẫn chưa đi thi là vì kinh phí không đủ.”

Mễ tú tài nhìn nàng đầy ngạc nhiên. Từ lúc nàng bước vào, Mễ tú tài đã để ý thấy khí chất của nàng hoàn toàn khác biệt so với những người nông dân bình thường khác.

Hắn suy nghĩ một lát rồi nói, “Cũng được, ba ngày sau ngươi dẫn nó đến đây. Ta sẽ khảo sát xem sao rồi quyết định.”

Lâm Vân Thư thi lễ với hắn, rồi cáo từ ra về.

Ra khỏi ngõ hẻm, Lâm Vân Thư đi thẳng đến cửa hàng bán đồ dùng văn phòng.

Trước đây nàng đã để ý thấy Tiểu Tứ hầu như không dùng đến văn phòng phẩm gì. Nếu không thường xuyên luyện chữ thì làm sao có thể nâng cao trình độ thư pháp?

“Cái gì? Giấy này tận năm mươi văn một xấp?” Giọng Lâm Vân Thư bất ngờ vang lên.

Dù biết giấy rất đắt nhưng nàng không ngờ cả giấy thường cũng đắt đến vậy.

Trước đây khi còn ở nhà mẹ đẻ, nguyên chủ không cần phải mua sắm gì. Sau khi chồng, cuộc sống của nguyên chủ chỉ giới hạn trong thôn Cố gia, Tiểu Tứ nói gì nàng cũng tin. Giá cả mà nàng nhớ trong đầu hoàn toàn không chính xác.

Không trách gì Tiểu Tứ lại không chịu viết chữ. Hóa ra là vì muốn tiết kiệm tiền.

Người bán hàng thấy nàng có khí chất khác người nên tưởng nàng là bà tử của nhà giàu nào đó, không ngờ nàng lại kêu đắt, đành chỉ vào xấp giấy rẻ hơn bên dưới, miễn cưỡng nói, “Đây là giấy thường, một xấp hai mươi văn.”

Lâm Vân Thư lại chỉ vào một bộ giấy có bảng chữ mẫu và hỏi, “Cái này bao nhiêu tiền một bộ?”

Người bán hàng lấy một bộ ra, “Cái này đắt hơn một chút, một bộ một trăm văn.”

Lâm Vân Thư vẫn quyết định mua loại này.

Người bán hàng nhắc nhở nàng, “Đây là chữ mẫu của Vương Thiếu Chi, một danh thư pháp gia nổi tiếng. Một bộ phải ba trăm văn đấy.” Hắn nhấn mạnh vào con số ba trăm văn.

Lâm Vân Thư hiểu rồi nhưng vẫn quyết mua, ngoài ra nàng còn mua thêm hai xấp giấy thường, trả tiền xong rồi ra khỏi cửa hàng.

Vừa ra khỏi cửa thành thì đυ.ng phải Cố Thủ Nghiệp. Hắn đang chở người vào thành và đang nghỉ ngơi ở ngoài cửa. Lâm Vân Thư tiến lên chào hỏi.

Cố Thủ Nghiệp vỗ ngực nói, “Đại tẩu, cuối cùng tẩu cũng về rồi. Mấy hôm nay, Lão Đại cứ hai ngày lại vào thành một lần để hỏi thăm tình hình của tẩu. Nó nghe người ta nói tẩu đang chăm sóc cho phu nhân của Huyện lệnh. Có đúng không?”

“Đúng rồi, ta giúp nàng ấy sinh con. Nàng ấy sức khỏe yếu nên giữ ta lại phủ để điều dưỡng. Bây giờ mọi việc đã xong nên ta về.” Lâm Vân Thư hỏi lại, “Lão Nhị Lão Tam nhà ta đã về nhà chưa?”

Nàng hẳn là nên tự mình đi đến tiêu cục để hỏi thăm một chút, nhưng nàng rõ ràng đã đánh giá thấp đôi chân nhỏ bé của mình. Mới đi được một đoạn đường như vậy mà nàng đã sắp không đứng vững nổi rồi. Nàng đành phải nhờ Cố Thủ Nghiệp đi tìm hiểu giúp.

Cố Thủ Nghiệp lắc đầu, "Không có. Họ đi Giang Nam, đi đi về về ít nhất phải mất ba bốn tháng đấy chứ? Làm sao có thể quay lại nhanh như vậy được."

Lâm Vân Thư nghĩ cũng phải. Nàng ngồi trên chiếc bàn nhỏ, cùng hắn hỏi qua hỏi lại nhưng chẳng thu được gì.

Lâm Vân Thư đã hai tháng không ở trong thôn. Cố Vĩnh Bá lại thường xuyên vào huyện thành, nên những người trong thôn sau khi nghe ngóng cũng đều biết nàng đã vào huyện nha để giúp phu nhân của Huyện lệnh sinh con.

Lúc này gặp nàng trở về, ai nấy đều tò mò.

Lâm Vân Thư ngoài việc không tiết lộ phương pháp đỡ đẻ, thì những điều còn lại đều nói đúng sự thật. Nàng cũng không bỏ lỡ cơ hội để quảng bá bản thân.