Mang Bốn Con Trai Phấn Đấu Thành Cáo Mệnh Phu Nhân

Chương 27

Hà Tri Viễn gãi cằm, suy nghĩ kỹ.

Lý Cẩn Huyên cũng thấy ý kiến này hay, triều đình chỉ quan tâm đến việc thu thuế đúng hạn, đâu có để ý số tiền đó lấy từ đâu, nên cũng khuyên chồng mình: "Phu quân, ta thấy lời Lâm đại nương nói rất hợp lý. Chàng có thể cân nhắc kỹ hơn."

Tuy nhiên, Hà Tri Viễn vẫn còn một mối lo ngại. Trạm dịch vốn là cơ sở của quan doanh, thường được dùng để truyền đạt tin tức quân sự, cung cấp nơi ăn nghỉ cho quan viên đi lại.

Nếu giao cho tư nhân kinh doanh, xảy ra vấn đề thì ai sẽ chịu trách nhiệm? Lỡ có ai đó lợi dụng để làm việc riêng thì lại càng rắc rối.

Suy nghĩ một lúc, Hà Tri Viễn nói: "Mảnh đất đó không thể mua bán, ngươi muốn kinh doanh thì có thể thuê lại.” Như vậy sẽ không liên quan đến chính quyền. Còn việc có quan viên nào muốn dừng chân ở đó hay không thì tùy thuộc vào quyết định của họ.

Trước kia, Lâm Vân Thư cũng không hy vọng y sẽ đồng ý, chỉ cố gắng hướng dẫn y, nghĩ rằng cứ để đó cũng chẳng ích gì, sao không dùng nó để kiếm chút tiền thuê đất?

Quả nhiên! Hà Tri Viễn bắt đầu lùi lại và tìm cách khác để kiếm tiền thuê đất.

Lâm Vân Thư thử thăm dò và nói, “Ta muốn lợp nhà, chi phí không hề nhỏ, có thể thuê mười năm trở lên không?”

Nếu mới lợp xong mà để họ chuyển đi ngay, thì thật là thiệt thòi.

Hà Tri Viễn gật đầu đồng ý, “Được!” Rồi không quên bổ sung, “Mười năm sau, đất đai sẽ thu hồi, nhà cửa cũng sẽ trả lại cho quan phủ hết.”

Như vậy chẳng mất một đồng nào mà còn có nhà ở. Lâm Vân Thư suy nghĩ rồi đồng ý.

Hà Tri Viễn đưa nàng đến chỗ làm việc, Lâm Vân Thư chào tạm biệt Lý Cẩn Huyên.

Mảnh đất đó rộng ba mẫu, mỗi tháng hai lượng, nửa năm đóng một lần, giá này thật là đắt đỏ.

100 lượng vừa kiếm được, đã bay mất 12 lượng. Tim Lâm Vân Thư liền đau nhói.

Nhưng khi nàng nhìn thấy con dấu đỏ trên văn thư, nàng liền không còn đau lòng nữa, chắp tay cảm ơn y.

Hà Tri Viễn ra hiệu cho người hầu tiễn nàng về nhà, Lâm Vân Thư từ chối, “Ta còn muốn đến tây thành có việc. Không cần làm phiền.”

Tây thành không xa nơi này là mấy, Hà Tri Viễn muốn đưa nàng đi, Lâm Vân Thư lại từ chối, Hà Tri Viễn cũng không kiên trì.

Lâm Vân Thư rời khỏi nha môn và đi thẳng đến Tây thành, hỏi vài người qua đường rồi rẽ ngoặt nhiều lần mới tìm được con hẻm Liễu An.

Nhà của Mễ tú tài ở tận cuối con hẻm nhỏ, Lâm Vân Thư đi thẳng vào.

Ngôi nhà với gạch ngói xanh, vừa bước vào sân, có thể thấy ngay gia cảnh của vị tú tài này không quá nghèo khó.

Lâm Vân Thư gõ cửa ba tiếng.

Một người phụ nhân trung niên ra mở cửa, khuôn mặt hiền lành nhìn nàng, “Ngươi tìm ai vậy?”

Lâm Vân Thư cười cười, “Đại tỷ, ta muốn tìm Mễ tú tài, xin hỏi có phải nhà này không nhỉ?”

Người phụ nhân trung niên gật đầu, “Phải, là con trai ta. Ngươi tìm nó có việc gì sao?”

Lâm Vân Thư đưa hộp bánh ngọt mua trên đường cho bà, “Thật là quấy rầy mọi người. Ta đến nhà đột ngột, thật sự là bất lịch sự, chỉ là nhà ta có một đứa nhỏ đã mười ba tuổi, cả nhà định chuyển đến huyện thành, nên muốn hỏi Mễ tú tài có thể nhận dạy cháu không?”

Thu nhận học trò? Mễ bà tử không tiện quyết định, liền mời Lâm Vân Thư vào trong, “Con trai ta đang dạy học, ta đi gọi nó ra, ngươi cứ ngồi chờ nhé.”

Sau khi vào trong, Lâm Vân Thư chú ý thấy phòng phía đông là nơi học tập. Bên trong có tiếng nói chuyện rõ ràng, chắc hẳn là đang giảng bài.

Lâm Vân Thư cảm ơn Mễ bà tử, đặt hộp bánh lên bàn rồi ngồi chờ.

Không lâu sau, Mễ tú tài đến.

Hắn khoảng ba mươi tuổi, dáng người cân đối nhưng trông có vẻ hơi xanh xao. Quả đúng là hình ảnh của một thư sinh yếu đuối.

Mễ tú tài mỉm cười chào hỏi Lâm Vân Thư.

Lâm Vân Thư liền nói thẳng ra ý định của mình.