Nhiều người chỉ biết là phu nhân của Huyện lệnh có thai kỳ không thuận lợi, chứ không hề biết nàng đã thực hiện ca mổ để lấy đứa bé ra. Còn những bà đỡ khác, nếu có biết thì cũng chỉ cho rằng nàng may mắn thôi.
Mọi người đều khen ngợi khả năng đỡ đẻ của nàng rất giỏi. Lâm Vân Thư mỉm cười, nhưng miệng lưỡi lại tỏ ra khiêm tốn.
Đến thôn Cố gia, Cố Vĩnh Bá và Nghiêm Xuân Nương ra đón. Hai người đều mắt đỏ hoe.
Lão Đại càng muốn quỳ xuống trước mặt nương mình: "Nương, sao giờ nương mới về vậy?"
Nếu là người ngoài có lẽ sẽ cho rằng một người nam nhân trưởng thành như Lão Đại mà lại khóc thì thật không có khí chất, nhưng Lâm Vân Thư hoàn toàn hiểu được.
Kiếp trước, khi cha mẹ xảy ra chuyện, mỗi lần nhớ đến họ, nàng đều muốn được đi theo họ. Loại cô đơn và đau khổ ấy không phải ai cũng có thể hiểu được.
Lâm Vân Thư vỗ nhẹ lên cánh tay của Lão Đại, nghiêm giọng nói, "Con đã lớn rồi mà còn khóc nhè."
Lão Đại ngượng ngùng cúi đầu lau nước mắt.
Lâm Vân Thư lại nhìn sang Nghiêm Xuân Nương, mặc dù nàng ấy không khoa trương như Lão Đại, nhưng đáy mắt cũng đầy lo lắng.
Lâm Vân Thư nhìn vào sân, "Trong nhà mọi người đều khỏe chứ?"
Nghiêm Xuân Nương liên tục gật đầu, "Khỏe ạ. Mỗi ngày con đều đi nhổ cỏ trong vườn."
Lâm Vân Thư hơi nhíu mày, nhìn về phía Lão Đại, "Con thì sao?"
Lão Đại đỡ nàng vào nhà chính ngồi xuống, rồi lấy ra một cái túi vải đưa cho nương, "Nương, đây là tiền con bán kẹo mạch nha được."
Lâm Vân Thư nhận lấy, cảm thấy khá nặng. Nàng hơi ngạc nhiên, đổ túi vải ra xem, toàn là tiền đồng, có năm chuỗivà còn lại là một ít tiền xu, khoảng ba bốn mươi cái.
Lão Đại phấn khích xoa xoa tay, lại từ cái tủ trà cao phía trên lấy ra một cái rổ, bên trong chứa mấy loại kẹo mạch nha. Có nước đường, có loại kẹo cứng như tổ ong, hắn nói:, “Nương, tất cả đều là Xuân Nương làm ra. Loại kẹo cứng này bán chạy nhất. Người già trẻ con đều thích ăn.”
Cái nước đường thì thôi đi, màng nhìn thấy mùa hè không dễ bảo quản, mới làm thành kẹo mạch nha. Còn lại là loại kẹo cứng này thì ra ý tưởng từ Lâm Vân Thư. Loại kẹo này nhìn thì cứng rắn, nhưng ăn lại rất xốp giòn, có loại cảm giác tan ngay trong miệng.
Lâm Vân Thư nhìn về phía Nghiêm Xuân Nương, ánh mắt mang theo sự thưởng thức. Nàng cũng không có dạy cho đối phương làm loại kẹo này, mà Nghiêm Xuân Nương lại có thể tự mình hiểu ra, cái khả năng kết hợp và thông hiểu này thật đáng ngưỡng mộ.
Nghiêm Xuân Nương nhận được ánh mắt tán thưởng của bà bà, mặt đỏ bừng lên vì ngại ngùng, trong miệng khiêm tốn nói, “Là phu quân mua về từ một cửa hàng khác, con thử làm nhiều lần mới thành công.”
Lâm Vân Thư lấy năm quan tiền, còn lại tiền lẻ đưa hết cho Nghiêm Xuân Nương, “Thưởng cho con.”
Nghiêm Xuân Nương vô cùng mừng rỡ, môi mím chặt, giọng run run hỏi, “Thật sự là cho con sao?”
Từ khi nàng ấy lấy chồng, cũng là bà bà quản lý nhà cửa. Hai phu thê ngày thường làm ruộng, trong tay căn bản không có tiền. Ngoài trừ thỉnh thoảng mua đồ, bà bà cũng đều ước lượng giá cả. Đây là lần đầu tiên nàng ấy tự tay nhận được tiền, hơn nữa còn là tiền thưởng, thuộc về riêng họ.
Lâm Vân Thư cười cười, “Đương nhiên rồi.”
Nghiêm Xuân Nương tràn đầy niềm vui khi nhận lấy. Cố Vĩnh Bá thấy nàng ấy vui mừng đến ngây người, nhắc nhở nàng ấy, “Nhanh vào bếp cho nương nấu hai món ăn đi. Nương chắc chắn đói bụng rồi.”
Lâm Vân Thư lúc trước ở ngoài thành mua một cái bánh bao, hương vị thật sự tẻ nhạt. Nàng miễn cưỡng nhét đầy cái bụng.
Nghiêm Xuân Nương như vừa tỉnh giấc, vội vã đứng dậy, cười toe toét, “Nương, con đi ngay đây, nương chờ con nhé.”
Lâm Vân Thư nhìn bóng lưng vui sướиɠ của Nghiêm Xuân Nương, hướng về phía Lão Đại chế giễu nói, “Nhìn xem nương tử con vui vẻ như thế nào, vài đồng tiền lớn đã có thể khiến nàng vui mừng đến điên rồi.”