Lâm Ngư lẳng lặng ngồi bóc xong đậu phộng, rồi cẩn thận đặt lên thớt băm nhỏ.
Ngụy Thanh Sơn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của tiểu phu lang: “Em đang làm gì đó?”
Lâm Ngư giật mình, vội đáp: “Làm… làm thịt viên.”
“Ừm.”
Không khí trong căn bếp nhỏ lại trở nên yên tĩnh. Cậu không dám lộn xộn, chỉ như một chú sóc nhỏ líu ríu cẩn thận làm việc của mình.
Ước chừng thịt và đồ ăn trong nồi đã nóng lên, Lâm Ngư liền lấy l*иg hấp ra đặt lên bàn. Sau đó, cậu trộn rau dại và đậu phộng băm nhuyễn với một ít bột mì, nhào thành hỗn hợp, rồi dùng thìa múc từng viên nhỏ thả vào nước sôi.
Ngụy Thanh Sơn ngồi cạnh lặng lẽ nhóm lửa, nhưng ánh mắt thì thường xuyên dừng lại trên người tiểu phu lang. Gương mặt cậu nhỏ nhắn, cơ thể gầy yếu, đôi mắt vì thế lại càng to tròn và nổi bật hơn cả. Ngụy Thanh Sơn thầm nghĩ trong lòng tiểu phu lang nhà mình quá gầy, phải cẩn thận chăm sóc mới được.
Ánh mắt y lướt qua khóe mắt Lâm Ngư, nơi đó có một dấu bớt nhạt màu, không để ý kỹ thì rất khó phát hiện, nhưng lại mang một nét quyến rũ lạ thường.
Lâm Ngư đang mải mê làm việc nên không chút phòng bị thả lỏng tâm tình, nhất thời không nhận ra ánh mắt đang chăm chú nhìn mình của Ngụy Thanh Sơn.
Khi các viên rau trong nồi nổi lên, màu xanh trộn lẫn cùng với bột mì và đậu phộng tròn quay rất là đáng yêu, Lâm Ngư lại bỏ thêm một chút mỡ heo vào rồi chuẩn bị múc ra.
“Đập thêm hai quả trứng gà vào đi.”
“Hả? Ta… ta trưa nay đã ăn rồi, hai quả.”
Lâm Ngư đương nhiên biết thêm trứng vào món canh sẽ ngon hơn. Khi còn nhỏ, mẹ cậu cũng từng nấu món này, sau đó thêm vài giọt dầu mè là hoàn hảo. Nhưng hôm nay cậu đã ăn hai quả trứng, một quả năm văn tiền, thứ quý giá thế này sao dám dùng thêm.
“Ta muốn ăn.” Ngụy Thanh Sơn giải thích, tận lực hạ thấp giọng điệu tránh dọa sợ tiểu phu lang của mình.
Lâm Ngư lúc này mới phản ứng lại: “Vậy… để ta đi đập trứng.”
Khuôn mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ. Trước đó cậu đã thấy một rổ trứng đầy trong tủ gỗ, bây giờ mới lấy ra hai quả. Chờ khi các viên chín kỹ, cậu mới đập trứng vào.
Ngụy Thanh Sơn nhìn dáng vẻ luống cuống của tiểu phu lang nhà mình, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng thầm cảm thán có một tiểu phu lang đáng yêu thế này quả thật quá tuyệt vời.
Lâm Ngư lẳng lặng ngồi bóc xong đậu phộng, rồi cẩn thận đặt lên thớt băm nhỏ.
Ngụy Thanh Sơn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của tiểu phu lang: "Em đang làm gì đó?"
Lâm Ngư giật mình, vội đáp: "Làm... làm thịt viên."
"Ừm."
Không khí trong căn bếp nhỏ lại trở nên yên tĩnh. Cậu không dám lộn xộn, chỉ như một chú sóc nhỏ líu ríu cẩn thận làm việc của mình.
Ước chừng thịt và đồ ăn trong nồi đã nóng lên, Lâm Ngư liền lấy l*иg hấp ra đặt lên bàn. Sau đó, cậu trộn rau dại và đậu phộng băm nhuyễn với một ít bột mì, nhào thành hỗn hợp, rồi dùng thìa múc từng viên nhỏ thả vào nước sôi.
Ngụy Thanh Sơn ngồi cạnh lặng lẽ nhóm lửa, nhưng ánh mắt thì thường xuyên dừng lại trên người tiểu phu lang. Gương mặt cậu nhỏ nhắn, cơ thể gầy yếu, đôi mắt vì thế lại càng to tròn và nổi bật hơn cả. Ngụy Thanh Sơn thầm nghĩ trong lòng tiểu phu lang nhà mình quá gầy, phải cẩn thận chăm sóc mới được.
Ánh mắt y lướt qua khóe mắt Lâm Ngư, nơi đó có một dấu bớt nhạt màu, không để ý kỹ thì rất khó phát hiện, nhưng lại mang một nét quyến rũ lạ thường.
Lâm Ngư đang mải mê làm việc nên không chút phòng bị thả lỏng tâm tình, nhất thời không nhận ra ánh mắt đang chăm chú nhìn mình của Ngụy Thanh Sơn.
Khi các viên rau trong nồi nổi lên, màu xanh trộn lẫn cùng với bột mì và đậu phộng tròn quay rất là đáng yêu, Lâm Ngư lại bỏ thêm một chút mỡ heo vào rồi chuẩn bị múc ra.
"Đập thêm hai quả trứng gà vào đi."
"Hả? Ta... ta trưa nay đã ăn rồi, hai quả."
Lâm Ngư đương nhiên biết thêm trứng vào món canh sẽ ngon hơn. Khi còn nhỏ, mẹ cậu cũng từng nấu món này, sau đó thêm vài giọt dầu mè là hoàn hảo. Nhưng hôm nay cậu đã ăn hai quả trứng, một quả năm văn tiền, thứ quý giá thế này sao dám dùng thêm.
"Ta muốn ăn." Ngụy Thanh Sơn giải thích, tận lực hạ thấp giọng điệu tránh dọa sợ tiểu phu lang của mình.
Lâm Ngư lúc này mới phản ứng lại: "Vậy... để ta đi đập trứng."
Mặt Lâm Ngư đỏ bừng vì xấu hổ, trước đó cậu đã thấy một rổ trứng đầy trong tủ gỗ, bây giờ mới lấy ra hai quả. Chờ khi các viên chín kỹ, cậu mới đập trứng vào.
Ngụy Thanh Sơn nhìn dáng vẻ luống cuống của tiểu phu lang nhà mình, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng thầm cảm thán có một tiểu phu lang đáng yêu thế này quả thật quá tuyệt vời.
Lâm Ngư bưng hai bát cơm ra, cậu cẩn thận bỏ trứng gà vào bát của Ngụy Thanh Sơn. Thấy có chai dầu mè, cậu liền nhỏ thêm hai giọt vào bát cho y.
"Sao lại chỉ cho vào một phần?"
Lâm Ngư bối rối như một đứa trẻ vừa làm sai, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Dầu mè rất quý, ở nhà cữu cữu cũng chỉ có một mình Triệu Đại Chí được ăn, huống chi đến lượt cậu.
"Có phải quên rồi không?"
Ngụy Thanh Sơn đại khái cũng đoán được, liền tìm một bậc thang cho Lâm Ngư, cậu nhanh chóng gật đầu, tay run rẩy nhỏ thêm một giọt vào bát của mình, sợ bỏ nhiều quá.
Ngụy Thanh Sơn dập lửa dưới bếp, rửa tay rồi giúp cậu dọn cơm lên nhà chính.
Trên bàn là một đĩa thịt hấp, một bát canh trứng với chả viên, cùng bốn cái màn thầu trắng tinh. Đây là những món ăn mà trước đây Lâm Ngư không dám mơ đến.
Ngay cả dịp Tết, cậu cũng chưa từng được ăn ngon như vậy. Ở Triệu gia, Thái Xuân Hoa thường chỉ làm màn thầu bằng bột tạp, cơm thì toàn cháo loãng. Trên bàn cơm, cậu chỉ được phép ăn dưa muối và rau dại, đồ ăn mặn thì không bao giờ đến lượt. Đến lúc ăn Tết, có chăng cũng chỉ được nhấm nháp một mẩu xương vụn.