Tiểu Phu Lang Nhà Nông

Chương 12

Lâm Ngư đặt bát canh trứng đầy ụ trước mặt Ngụy Thanh Sơn, hơi hơi cúi đầu không dám nhìn đối diện. Hai người vẫn còn mặc nguyên hỉ phục trên người, trông Ngụy Thanh Sơn rất tuấn tú, khiến mặt Lâm Ngư nóng bừng.

Ngụy Thanh Sơn ngồi xuống đối diện cậu, đổi bát cơm trước mặt hai người, sau đó cầm bát của mình vào bếp, lúc quay lại, trong bát có thêm một muỗng ớt và một muỗng giấm.

Thấy Ngụy Thanh Sơn đổi bát cơm đầy thịt của mình cho cậu, Lâm Ngư kinh ngạc, trong lòng bất giác có chút nghẹn ngào muốn khóc. Từ ngày mẹ mất, chưa từng có ai quan tâm cậu như vậy.

"Mau ăn đi, không sẽ nguội mất."

Lâm Ngư bẻ nửa cái màn thầu, vì biết mình không ăn hết. Trước mặt vẫn còn một bát canh lớn đầy chả viên, cậu cẩn thận múc một ít chả sang bát của Ngụy Thanh Sơn.

Lâm Ngư cẩn thận gắp một mẫu trứng gà nhỏ, nhẹ nhàng cắn thử một miếng vị cay liền xộc đến, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cố nén cơn ho, gấp gáp uống hai ngụm canh để xoa dịu.

"Không ăn được cay à?" Ngụy Thanh Sơn quan tâm hỏi.

Lâm Ngư vội lắc đầu, nói nhỏ: "Là do đã lâu không ăn."

Thực ra phải nói là đã lâu không được ăn đồ có hương vị đậm đà như vậy. Cậu chưa quen, thậm chí nhìn miếng thịt mỡ trong bát cũng thấy hơi buồn nôn. Rất thơm, rất muốn ăn nhưng lại không nuốt nổi.

Cậu chỉ có thể chọn rau khô trong bát, chỉ chấm thêm chút nước thịt mà ăn là đã rất ngon.

Ngụy Thanh Sơn biết rõ hoàn cảnh của Lâm Ngư. Sống nhờ ở nhà cữu cữu, chắc chắn cuộc sống sẽ chẳng dễ dàng. Hôm đưa sính lễ, y đã nhìn ra Triệu Gia Trụ và Thái Xuân Hoa đều là những kẻ tham lam. Thanh danh của y khắp xóm trên làng dưới đều mang tiếng xấu như vậy, ai lại muốn gả con mình cho y chứ?

Người lâu ngày không ăn đồ mặn sẽ khó chịu với dầu mỡ, trong thôn nghèo, mọi người thích nhất là ăn thịt mỡ, mà heo ba chỉ còn là món khoái khẩu nhất.

Ngụy Thanh Sơn gắp phần thịt nạc bên dưới miếng thịt mỡ đặt lên màn thầu của Lâm Ngư, còn mình thì ăn hết thịt mỡ.

Thấy miếng thịt nạc bất ngờ xuất hiện trên màn thầu, Lâm Ngư cảm kích vô cùng, âm thầm hạ quyết tâm sau này nhất định phải chăm sóc Ngụy Thanh Sơn thật tốt.

"Đồ ăn trong nhà không nên để lâu, ăn không đủ ngon sẽ không có sức mà đi săn, còn hại đến sức khỏe."

Ngụy Thanh Sơn nói một cách mập mờ, không ép buộc cậu phải ăn nhiều hơn. Y biết tính tình Lâm Ngư nhút nhát, nhạy cảm, cứ từ từ từng bước một mà đến gần.

Lâm Ngư gật đầu ghi nhớ.

Lâm Ngư chỉ ăn nửa cái màn thầu, rồi từ tốn uống bát canh chả viên trước mặt. Ngụy Thanh Sơn vừa ăn vừa lén nhìn, thấy cậu ăn ít đến đáng thương, cứ như một chú mèo nhỏ vậy.

Ngụy Thanh Sơn ăn hết ba cái màn thầu, uống sạch bát canh, âm thầm cảm thán tiểu phu lang nhà mình nấu ăn thật khéo, nước lèo sánh mịn, rau dại và đậu phộng rất thơm, chua chua cay cay, rất vừa miệng.

Trước giờ, cơm canh của y chủ yếu là lương khô, chỉ buổi tối về nhà mới nấu cơm nóng, mà cũng chẳng làm được tinh tế như thế này. Chén canh này rất hợp khẩu vị của y, đến mức Ngụy Thanh Sơn phải đứng dậy múc thêm một bát canh đầy.

Ăn xong, Lâm Ngư dọn dẹp chén bát. Ngụy Thanh Sơn múc một bát canh gà, lấy thêm hai cái màn thầu mang ra sân sau. Thấy Lâm Ngư tò mò, y giải thích: "Sau nhà còn có hai con chó săn, chúng dữ lắm. Mai ta sẽ dẫn em ra xem."

Lâm Ngư gật đầu, rửa sạch chén bát bằng nước lạnh, rồi đun nước ấm bưng vào phòng. Bầu trời bên ngoài đã tối, trong phòng ánh đèn dầu lập lòe. Ngụy Thanh Sơn đang cúi người thu dọn đậu phộng và long nhãn trên giường.

"Thanh... Thanh Sơn, rửa chân đi." Lâm Ngư gọi nhỏ.

Ngụy Thanh Sơn thoáng khựng lại một chút, từ trước tới giờ y chưa từng biết tên mình được phát ra từ miệng một người nào đó lại dễ nghe đến vậy. Tiếng gọi vừa dịu dàng vừa ngọt ngào. Trong làng, tên thường đặt sao cho càng tầm thường càng tốt, như "Cẩu Đản" hay "Tám Cân," để Diêm Vương không để ý mà cho trẻ lớn lên bình an.

Tên của y cũng chỉ là một cái tên đặt qua loa. Nhưng so với những cái tên như Ngụy Nhị, cố ý đặt xấu để tránh vận xui, cũng đủ thấy Ngụy lão thái thái ưu ái đứa con út này thế nào.

Ngụy Thanh Sơn nghĩ, nếu người ta gọi y là "Ngụy đại," chắc chắn không dễ nghe như vậy. May mà tên y không quá lạ lùng.

Ngụy Thanh Sơn đứng thẳng lưng, cẩn thận đặt những quả khô vào giỏ tre rồi nói: “Những việc này không cần em phải làm, ta tự mình làm được. Em đi rửa chân trước đi, ta còn chưa thu dọn giường sạch sẽ.”

Lâm Ngư đã quen làm những việc này. Hồi còn ở Triệu gia, mỗi tối cậu đều phải đun nước ấm cho cả ba người trong nhà, ngoại trừ Triệu Nguyệt Nguyệt.

Thấy Ngụy Thanh Sơn thực sự không cần mình giúp, cậu bèn ra ngoài rửa mặt. Trong lòng Lâm Ngư vẫn không yên, nghĩ tới chuyện sắp xảy ra mà không khỏi lo lắng, sợ hãi.

Ngụy Thanh Sơn nhìn phu lang bé nhỏ ngồi xổm rửa mặt ngoài sân, mới sực nhớ ra mình quên nói một điều. Y cầm một ống trúc bàn chải đánh răng cùng bột đánh răng từ nhà chính mang ra, đưa cho Lâm Ngư: “Đây là của em. Nếu thiếu gì thì ngày mai ta đưa em lên trấn trên mua.”

“Cảm ơn.” Lâm Ngư lí nhí nói lời cảm tạ.

Ngụy Thanh Sơn thoạt nhìn có vẻ cộc cằn, nhưng lại rất chu đáo. Lâm Ngư thấy vậy mà bớt sợ hãi đôi phần. Đây là lần đầu tiên cậu có một chiếc bàn chải đánh răng bằng lông heo, trước kia chỉ toàn là dùng cành liễu.

Ngụy Thanh Sơn ngồi xổm bên cạnh, cầm bàn chải lộc cộc lộc cộc súc miệng, sau đó rửa mặt thật sạch bằng nước ấm mà Lâm Ngư đun rồi quay vào nhà.

Lúc bước vào, Ngụy Thanh Sơn thấy Lâm Ngư để hai chân trần ngồi chờ bên mép giường, rõ ràng là đang đợi y cùng nhau rửa chân.

Ngụy Thanh Sơn cởi giày ra ngồi xuống mép giường, sau đó nhúng chân vào thau nước ấm. Lúc này, Lâm Ngư mới rụt rè thả chân vào, cảm giác ấm áp lan tỏa khiến cả người vô cùng thỏa mãn.

Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, sắc mặt Ngụy Thanh Sơn có chút tối tăm, chân tiểu phu lang thật nhỏ, thật trắng, ngâm trong nước giống như một viên trân châu sáng đến chói mắt. Lâm Ngư cũng ngại ngùng, mới ngâm chỉ một lát đã rút chân ra, lau khô rồi vội trèo lên giường chui vào chăn.

Ngụy Thanh Sơn cũng nhanh chóng lau khô chân, mang chậu nước ra ngoài sân rồi quay lại phòng. Khi y trở vào, đập vào mắt là hỉ phục đỏ rực vốn mặc trên người tiểu phu lang giờ lại nằm tán loạn ở cuối giường.