Lâm Ngư ngồi trong phòng tất nhiên cũng nghe thấy những lời độc ác đó. Khi cậu vừa bước ra ngoài liền trông thấy bóng dáng Ngụy lão thái thái rời đi, ngoài miệng vẫn còn đang không ngừng nguyền rủa Ngụy Thanh Sơn khắc cha khắc mẹ khắc vợ.
Ngụy Thanh Sơn đứng ngoài sân, sắc mặt vô cùng khó coi, dáng vẻ thoạt nhìn càng thêm hung dữ.
Vốn đã có chút sợ Ngụy Thanh Sơn, nay Lâm Ngư lại càng thấy run rẩy. Nhưng nghĩ đến việc nam nhân này không chỉ đã đắp chăn cho mình mà còn lo lắng cho người nấu mì cho mình, cậu liền bạo gan bước đến. Giống như một con chồn tuyết nhỏ run rẩy, Lâm Ngư rụt rè kéo tay áo của Ngụy Thanh Sơn: "Ngươi... ngươi không phải như vậy."
Giọng Ngụy Thanh Sơn trầm lạnh: "Không phải cái gì?"
"Không, không phải là người khắc cha khắc mẹ khắc thê."
Lâm Ngư cố gắng lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt đối phương, hy vọng y có thể cảm nhận được sự chân thành của mình. Nhưng Ngụy Thanh Sơn quá cao, ngay cả khi cậu đã nhón mũi chân cũng chỉ nhìn thấy cằm của nam nhân.
Ngụy Thanh Sơn chỉ cần hơi cúi xuống liền trông thấy đôi mắt tiểu phu lang đỏ hoe. Trong lòng y bỗng mềm mại, cơn giận cũng dần lắng xuống: "Em không sợ sao?"
Lâm Ngư lắc đầu thật mạnh: "Ta không sợ. Cha ta mất, mẹ ta cũng không còn, ta mới là chân chính khắc cha khắc mẹ,... ngươi không phải."
Ngụy Thanh Sơn nghe vậy liền nghiêm mặt: "Không được nói mình như vậy."
Y vốn đã ít ỏi tình thân, cũng sợ những lời đồn đó là sự thật.
"Thôi, trở về nghỉ ngơi đi."
Lâm Ngư rụt tay lại, chạy nhanh về phòng. Khi nãy đứng gần Ngụy Thanh Sơn như vậy, mặt cậu nóng bừng cả lên.
Ngồi một mình trong phòng, Lâm Ngư không biết nên làm gì. Ngụy Thanh Sơn thì đang quét sân ở ngoài kia, một lát sau, y mang vào chút đồ ăn vặt cùng trà nóng cho Lâm Ngư rồi lại lặng lẽ rời đi.
Đột nhiên nhàn rỗi, Lâm Ngư cảm thấy không quen. Trước kia ở Triệu gia, lúc nào cậu cũng bận rộn. Nghĩ vậy, cậu liền bước ra ngoài giúp Ngụy Thanh Sơn dọn dẹp sân.
Khi xong xuôi, Lâm Ngư mới có dịp quan sát kỹ ngôi nhà. Đó là một căn nhà tranh vách đất được chia thành ba gian, bao gồm phòng ngủ, nhà chính và kho thó. Bên cạnh còn có một gian bếp nhỏ, sân được bao quanh bằng hàng rào gỗ, trông rất rộng rãi.
Sân có dấu vết từng trồng trọt, nhưng giờ mới đầu xuân nên chưa gieo trồng gì. Từ phía sau vườn vọng ra tiếng chó sủa. Ban đầu, Lâm Ngư nghĩ đó là chó nhà hàng xóm nên không để tâm.
Cậu không sợ Ngụy Thanh Sơn nghèo, cậu chỉ sợ gặp phải người không chịu làm ăn hoặc có tâm địa bất chính.
Theo những gì nghe được từ Đông ca nhi nói hôm nay, Lâm Ngư cảm thấy Ngụy Thanh Sơn cũng là người đáng thương, cùng chung cảnh ngộ với mình.
Sau khi sân vườn được thu dọn gọn gàng ổn thỏa thì mặt trời cũng sắp lặn, Lâm Ngư vội vàng gác công việc trên tay mà xuống bếp nấu cơm, vừa mở nắp nồi đã thấy bên trong có rất nhiều thịt.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Ngư không phải là kinh ngạc vì nhiều thịt như vậy, mà là có chút bối rối, chân tay luống cuống, nhất thời không biết phải làm gì.
Khi còn ở nhà cữu cữu, mỗi khi trong nhà có chút thức ăn mặn, Thái Xuân Hoa đều sẽ sai cậu ra ngoài làm việc. Lâm Ngư thức thời, tự biết ý không quay về sớm, chờ đến khi cả nhà Triệu gia đã ăn xong mới trở về, bụng y đói đến mức kêu rộp rộp, chỉ có thể uống nước lạnh để cầm hơi. May mắn lắm mới được Nguyệt Nương lén đưa cho một cái bánh màn thầu.
Lâm Ngư có chút hoảng hốt nhìn một nồi thịt đầy ắp bóng loáng, giống như hài tử làm sai, cậu ngập ngừng cầm chặt hỉ phục bước ra ngoài, định hỏi Ngụy Thanh Sơn. Nhưng vừa mở miệng, cậu lại không biết nên gọi thế nào cho phải.
Ngụy Thanh Sơn quay lại nhìn: "Sao vậy? Không biết nấu cơm sao? Để ta làm cho."
Ngụy Thanh Sơn quanh năm đi săn trên núi, lúc ra ngoài cũng chỉ tiện tay mang theo mấy cái bánh bột ngô. Từ sau khi phân gia thì y tự mình nấu nướng, kiểu người thô ráp như y chẳng quan tâm gì nhiều, chỉ cần nấu chín là ăn được.
Lâm Ngư vội vàng lắc đầu, lí nhí hỏi: “Không… không phải. Tối nay chúng ta ăn gì?”
"Đồ ăn lúc trưa còn thừa một ít, hâm nóng lại một chút là được, em có thể đến phòng bếp xem thử, muốn ăn món gì thì tự mình làm đi."
Lâm Ngư gật gật đầu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Cậu lấy mấy chén thịt trong nồi ra, đặt lên thớt. Sau đó, cầm một cái bát sứ thô, mỗi loại thức ăn gắp một ít để riêng vào bát. Cậu không rõ Ngụy Thanh Sơn ăn khỏe tới mức nào, đành bỏ vào nồi hấp bốn cái bánh màn thầu trắng. Cậu ăn một cái, để lại ba cái cho y, chắc hẳn là đủ.
Lâm Ngư thuần thục nhóm lửa, chờ lửa bếp cháy đều thì tranh thủ nhìn quanh phòng bếp. Đây là bữa cơm đầu tiên cậu nấu ở nhà chồng, không thể qua loa được. Nghĩ vậy, cậu quyết định nấu thêm một bát canh.
Bên cạnh bếp có một chiếc tủ gỗ nhỏ, Lâm Ngư mở ra thì thấy bên trong có gạo, mì, trứng gà, cùng vài gia vị cơ bản như dầu, muối. Ở một góc phòng bếp, cậu còn phát hiện thêm một rổ nhỏ đựng đầy rau dại.
Trong đầu lóe lên ý tưởng, Lâm Ngư nhanh chóng chọn lấy một ít rau. Lúc nồi cơm còn đang sôi, cậu băm nhuyễn rau dại, rồi quay lại hỉ phòng lấy thêm một nhúm đậu phộng.
Vừa nhóm lửa, cậu vừa khéo léo bóc vỏ đậu phộng, phần vỏ tiện tay ném luôn vào đống lửa.
Ngụy Thanh Sơn quét tước sân vườn sạch sẽ xong xuôi liền bước vào: “Để ta nhóm lửa cho.”
Cảm giác áp bách của Ngụy Thanh Sơn quá cường đại, một lời nói bình thường của y qua tai Lâm Ngư lại giống như một mệnh lệnh đầy lực, làm cậu run rẩy đứng lên, nhường chỗ ngay tức khắc.
Ngụy Thanh Sơn nhận ra tiểu phu lang của mình có chút e ngại, nhưng nghĩ rằng cứ từ từ ở chung rồi mọi thứ sẽ ổn.