Tiểu Phu Lang Nhà Nông

Chương 9

Khi cánh cửa phòng khép lại, Lâm Ngư mới nhẹ nhàng thở phào. Lúc này, Ngụy Thanh Sơn đang ở ngoài sân tiễn khách. Những người thân thiết trong họ hàng thì ở lại giúp dọn dẹp. Đám đàn ông đem bàn ghế mượn từ các gia đình xung quanh trả về đúng chỗ, còn các bà, các cô thì rửa dọn bát đĩa sạch sẽ rồi cũng trả lại từng nhà.

Khách khứa trong thôn khi ra về thường mang luôn đồ đạc của mình, đỡ phải mất công đi tặng qua lại. Trên đường đi, mọi người vẫn không ngớt lời khen ngợi bàn tiệc của Ngụy Thanh Sơn, vừa ngon vừa thịnh soạn.

Sau khi khách đi bớt, vài bà thím đứng bên cửa sổ rình xem. Thấy Lâm Ngư ngẩng đầu, họ liền bật cười: "Ôi chao, tân phu lang đẹp quá đi mất!"

Lâm Ngư nghe thấy vậy liền cuống quít cúi đầu, Ngụy Thanh Sơn cũng không ngăn cản, chỉ nhắc nhẹ: "Thím à, đừng dọa phu lang của con. Cậu ấy nhát lắm."

Mấy bà thím bật cười rúc rích: "Ôi, Thanh Sơn thương vợ ghê cơ!"

Lâm Ngư nghe tiếng bát đĩa va vào nhau ngoài sân, đoán rằng khách đã về gần hết. Nghĩ ngợi một lúc, cậu lấy hết can đảm, níu lấy vạt áo mà bước ra ngoài.

"Con... con ra giúp một tay..."

Mấy bà thím thấy cậu bước ra liền ùa tới: "Ôi trời, không cần đâu, con mau về phòng nghỉ ngơi đi! Còn đại sự chưa làm xong nữa kìa!"

Lâm Ngư bị trêu đến đỏ bừng cả mặt, mấy bà thím thì cười phá lên, mãi đến khi Ngụy Thanh Sơn xuất hiện giải vây cho cậu mới thôi: "Phu lang của ta da mặt mỏng lắm. Hôm nay cảm ơn các thím đã giúp đỡ."

Dì Hà cũng ở lại giúp việc, còn Hạ Đông Đông thì chạy loanh quanh, vừa trêu vừa kéo tay Lâm Ngư: "Không sao đâu! Tẩu cứ nghỉ ngơi đi!"

Mấy bà thím dọn rửa xong cũng chuẩn bị về. Đây đều là họ hàng thân thích, nên khi ra về, Ngụy Thanh Sơn đều tặng mỗi người một túi nhỏ đậu phộng. Ai nấy đều phấn khởi mà rời đi.

Đến lượt dì Hà và Hạ Đông Đông, Ngụy Thanh Sơn còn đưa cho Đông Đông một quả trứng luộc, tặng dì Hà hai viên kẹo mạch nha, thêm mấy miếng thịt lợn hấp gói trong giấy dầu.

Dì Hà cười rạng rỡ đến nỗi những nếp nhăn trên mặt xếp lại thành từng nếp: "Thanh Sơn khách khí quá rồi!"

"Cảm ơn dì đã giúp đỡ, cho mấy đứa nhỏ mang chút quà về chơi."

Hỉ phục của Lâm Ngư hôm nay cũng là nhờ dì Hà làm, cả Hạ Đông Đông cũng góp sức không ít, Ngụy Thanh Sơn cho trọng lễ như vậy cũng vì có chuyện muốn nhờ dì Hà, may cho phu lang của y một chiếc áo khoác mỏng và đôi giày mới cho mùa xuân.

Dì Hà vui vẻ nhận lời: "Được thôi, để đó dì lo. Nhưng mà chân phu lang của con lớn cỡ nào?"

"Nương, chân của tẩu ấy cũng gần giống con, nương cứ may theo kích cỡ của con là được."

"Ừ, dì cũng thấy vậy. Ngư ca nhi dáng người nhỏ nhắn, trông hao hao Đông Đông, chỉ là gầy hơn nhiều."

Sau khi tiễn dì Hà và Hạ Đông Đông về, Ngụy Thanh Sơn quay lại nhà bếp để thu dọn những món ăn thừa. Áo khoác hay quần áo mùa xuân thì để mai sắp vải rồi bàn tiếp. Nếu phu lang không biết làm, anh định nhờ dì Hà làm thêm hai bộ xuân y nữa.

Bản thân Ngụy Thanh Sơn không sợ lạnh, đầu xuân đã thay áo mỏng, nhưng tiểu phu lang của y thì gầy gò, cơ thể yếu ớt. Sáng nay khi tiểu phu lang bước xuống kiệu, bàn tay đều lạnh buốt. Dù mặc áo khoác bên trong nhưng y nghĩ vẫn nên chuẩn bị thêm áo ấm cho chắc chắn.

Y cẩn thận gói ghém phần thịt thừa, thịt gà rừng, những món không còn nhiều thì đổ hết vào nồi nấu lại.

Đang bận rộn thì từ đâu, Ngụy lão thái thái xuất hiện, gọi vọng vào: "Lão đại, đang làm gì đó?"

Tuy lúc nãy đã rời đi, nhưng Ngụy lão thái thái vẫn lảng vảng gần đó. Bà ta để ý thấy Ngụy Thanh Sơn đưa đường và thịt cho nhà dì Hà, nghĩ bụng chắc hẳn trong tay lão đại vẫn còn bạc, mà rượu thịt trên bàn tiệc chắc chắn cũng dư không ít. Bà ta tự nhủ bản thân là nương, lấy chút đồ mang về cũng là chuyện bình thường thôi.

Thấy Ngụy Thanh Sơn không đáp lời, Ngụy lão thái thái trực tiếp mở miệng: "Lão đại à, món thịt hấp hôm nay rất mềm, ngon vô cùng. Cho ta một ít mang về được không?"

"Ta nhớ rõ chúng ta đã phân gia, có cần ta lấy chứng từ ra cho xem lại không?"

Sắc mặt Ngụy Thanh Sơn bỗng trở nên lạnh lẽo.

Năm xưa, chuyện y và Ngụy Nhị phân gia không chỉ vì tiền bạc tích cóp bị tiêu sạch, mà quan trọng hơn chính là sự tuyệt vọng. Ngày ấy, y đi săn bị mắc mưa nên muốn một xâu tiền để mua thuốc, thế nhưng bà lại không cho. Sự việc ấy khiến y hoàn toàn cạn lòng, gì cũng không nói trực tiếp phân gia.

Khi phân gia, y đã tuyên bố rõ ràng, tiền bạc mấy năm nay tích cóp y đều từ bỏ, xem như mua mấy năm tình cảm. Kể từ rày về sau, đường ai nấy đi, không ai nợ ai.

Mấy năm nay, Ngụy Thanh Sơn tích góp cũng phải được khoảng bảy, tám chục lượng bạc. Số tiền này không chỉ giúp sửa lại hai gian nhà lợp ngói đen của Ngụy gia, mà còn cho Ngụy Nhị cưới vợ. Thế nhưng, y chỉ muốn bạc để bốc một bọc thuốc mà bà ấy cũng không cho.

Thấy Ngụy Thanh Sơn vô tình như vậy, Ngụy lão thái thái giận dữ mắng chửi: "Ngụy Thanh Sơn, đồ bất hiếu này!"

Bà ta không ngừng rủa xả: "Lão nương nuôi ngươi nhiều năm như vậy còn không bằng nuôi một con chó! Năm đó lúc sinh ngươi, suýt chút nữa ta đã bị nhãi ranh nhà ngươi hại chết. Lúc đó đáng lẽ nên dìm ngươi chết trong chậu nướ© ŧıểυ cho rồi! Ngươi không chỉ khắc cha mẹ mà còn khắc thê! Đồ thiên sát cô tinh!"

Ngụy Thanh Sơn nghe những lời mắng mỏ của mẹ mình mà mặt không chút dao động. Nhưng khi nghe đến hai chữ "khắc thê", sắc mặt y lập tức lạnh xuống, này chẳng phải là đang nguyền rủa Lâm Ngư sao?

"Đi ra ngoài! Không đi thì đừng trách ta không khách khí!"

Ngụy Thanh Sơn sắc mặt u ám, nắm chặt tay đến mức nổi cả gân xanh, khiến Ngụy lão thái thái bị dọa sợ. Hùng hùng hổ hổ mắng thêm vài câu rồi nhanh chóng bỏ đi.