Tiểu Phu Lang Nhà Nông

Chương 8

Nghe lời Hạ Đông Đông nói thẳng, Lâm Ngư rất cảm kích, bèn hỏi: "Cảm ơn cậu, cậu có muốn ăn thêm trứng gà không?"

Hạ Đông Đông vội xua tay: "Tẩu cứ ăn đi mà, lúc nãy ta đã ăn thịt ở bên ngoài rồi."

Đối với lời đồn đại về Ngụy Thanh Sơn trong làng, Hạ Đông Đông cũng biết, nhưng nhóc không chắc Lâm Ngư có biết hay không, bèn nói thêm: "Tẩu tử, dù sao thì Thanh Sơn ca tuyệt đối là người tốt, tẩu cứ yên tâm."

Lâm Ngư ăn nốt miếng mì cuối cùng, uống sạch cả bát canh.

"Ta tên là Lâm Ngư, hơn cậu một tuổi, cậu cứ gọi ta là Ngư ca nhi."

Hạ Đông Đông "ôi" một tiếng: "Tẩu còn lớn hơn ta nữa hả? Ta cứ tưởng tẩu nhỏ hơn ta chứ."

Do ở Triệu gia thường xuyên bị bỏ đói nên Lâm Ngư trông nhỏ hơn so với bạn cùng trang lứa, ấn tượng đầu tiên của cậu về Hạ Đông Đông chính là khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt sáng long lanh, làn da còn trắng hơn cả cậu, quần áo cũng mới tinh, có thể thấy được gia cảnh của Hạ Đông Đông cũng không tồi.

Sau khi ăn xong, Hạ Đông Đông lại đỡ Lâm Ngư ra ngồi bên mép giường. Có Hạ Đông Đông bên cạnh, chút lo lắng trong lòng Lâm Ngư cũng dần tan đi, vừa ăn xong nên người cậu cũng ấm áp hơn.

Hạ Đông Đông xắn tay áo dọn dẹp chén đũa ra ngoài, lúc chạy tới bên mẹ nhóc thì bàn đồ ăn đã sạch bóng, ngay cả nước canh trong bát cũng bị vét đến giọt cuối cùng.

Bàn bên cạnh cũng đã ăn xong, ai nấy đều rạng rỡ, trên mặt hồng hào, ai cũng tấm tắc khen bàn tiệc của Ngụy Thanh Sơn ngon tuyệt.

Vẻ mặt Hạ Đông Đông ỉu xìu: "Sao mà ăn sạch nhanh thế chứ."

Nương liền gõ đầu nhóc một cái: "Lúc nào cũng chỉ nhớ tới ăn, có chiếu cố tẩu tử của ngươi ăn đầy đủ không?"

Hạ Đông Đông vội gật đầu, nhoẻn miệng cười: "Ăn rồi, ăn rồi, nương à, Ngư ca nhi thật là đẹp mắt!"

Vừa nghe thấy tân phu lang của Ngụy Thanh Sơn rất xinh đẹp, ai nấy đều háo hức thúc giục: "Ai da, Đông ca nhi của chúng ta cũng đã gặp mặt tân phu lang, Thanh Sơn mau lên, vào vén khăn voan cho phu lang đi!"

Vợ của Ngụy Nhị - Hạ Hà Hoa vừa nghe nói tân phu lang trông rất đẹp mặt, trong lòng liền không thoải mái. Lúc trước phân gia không phải nói Ngụy Thanh Sơn chẳng còn đồng nào hết sao?

Vậy bàn tiệc đầy thịt thà hôm nay là thế nào đây? Nếu như không phân gia thì chỗ thịt này chắc chắn là của nhà ta rồi!

Hạ Hà Hoa liền âm dương quái khí phán một câu: "Đông ca nhi ăn được thịt của người ta là miệng ngọt hơn hẳn ấy nhể?"

Hạ Đông Đông vốn tính tình thẳng thắn, trực tiếp đáp trả: "Dù sao cũng đẹp hơn thím nhiều."

Mọi người nghe vậy cười phá lên. Hạ Hà Hoa bị chặn họng, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Dì Hà kéo kéo tay áo Hạ Đông Đông, cười mắng: "Sao con lại nói chuyện như vậy với thím Hà Hoa chứ?"

Hạ Đông Đông không phục, lẩm bẩm: "Vốn là thật mà."

Nghe nói tân phu lang trông rất đẹp, mọi người lập tức ồn ào, đẩy Ngụy Thanh Sơn vào phòng: "Tân lang nhanh xốc khăn voan đi, mau xốc khăn voan lên nào!"

Ngụy Thanh Sơn mặt không biểu cảm, thậm chí thoạt nhìn còn hơi lạnh lùng. Thực ra, y có một tật xấu chính mình cũng không phát hiện, cứ căng thẳng là gương mặt lại lạnh tanh.

Ngụy Thanh Sơn bị mọi người đẩy tới mép giường, Lâm Ngư đương nhiên cũng nghe thấy tiếng mọi người thúc giục ra sao, bất giác khẩn trương nắm chặt lấy hỉ phục.

Ngụy Thanh Sơn khẽ nuốt nước miếng, trong tiếng cười nói ồn ào vang vọng, y từ từ chậm rãi xốc khăn voan lên. Lâm Ngư cúi đầu, không dám nhìn bất kỳ ai, ngay cả Ngụy Thanh Sơn cũng không thấy rõ mặt cậu, chỉ nhìn thấy bên dưới lớp hỉ phục đỏ rực lộ ra một đoạn cần cổ mảnh mai trắng ngần như tuyết.

Mọi người náo động, giục Lâm Ngư ngẩng đầu. Cả nhà Ngụy lão thái thái và Ngụy Nhị cũng chen vào xem trò vui. Bọn họ không tin Ngụy Thanh Sơn có thể cưới được một phu lang xinh đẹp.

Rốt cuộc, thanh danh Ngụy Thanh Sơn gắn liền với hai chữ "mệnh cứng" và "bất hiếu", là chuyện mà khắp làng trên xóm dưới không ai là không biết, ca nhi hay nữ nhi trong sạch nào muốn gả vào nhà hắn.

Thấy Lâm Ngư ngượng ngùng, Ngụy Thanh Sơn quay lại, nhẹ nhàng tiễn mọi người ra ngoài: "Ngư ca nhi hôm nay mệt rồi. Các vị về trước đi, hôm nào tôi sẽ mời mọi người uống rượu."

Thân hình Ngụy Thanh Sơn cao lớn, lời nói có trọng lượng. Những người ham náo nhiệt thấy vậy cũng không dám ồn ào nữa, lẳng lặng rời khỏi phòng. Chờ đến khi mọi người đều rời đi, Lâm Ngư mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dù khăn voan đã xốc lên nhưng cậu cũng chưa kịp nhìn rõ mặt Ngụy Thanh Sơn. Cậu cúi gằm mặt, vừa sợ sệt vừa hồi hộp. Đợi mọi người ra hết, cậu mới len lén ngẩng đầu, hướng mắt ra cửa nhìn thoáng qua.

Ngụy Thanh Sơn vừa tiễn khách xong, quay về định đóng cửa phòng thì đột nhiên ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau. Lâm Ngư hoảng loạn lập tức cúi đầu.

Ngụy Thanh Sơn cuối cùng cũng nhìn rõ tiểu phu lang của mình. Ngày đó gặp mặt, y chỉ thoáng thấy cậu có khuôn cằm gầy gò. Hôm nay, mái tóc của Lâm Ngư được búi gọn lên, gương mặt lộ rõ nét thanh tú. Đúng như lời Đông ca nhi nói, tiểu phu lang của y quả thật rất xinh đẹp.

Trong đầu Ngụy Thanh Sơn chợt hiện lên hình ảnh đầu đông năm ngoái, y một mình vào rừng đi săn, trông thấy một con chồn tuyết trắng toát tò mò ngó đầu ra khỏi hang, nhưng vừa thấy động tĩnh liền nhanh chóng rút về. Y không bắt con chồn đó vì nó nhỏ bé, hơn nữa đôi mắt long lanh kia còn như đang cầu xin.

Lúc này, nhìn tiểu phu lang trước mặt, đôi mắt của cậu cũng giống y hệt ánh mắt con chồn tuyết năm đó. Trái tim Ngụy Thanh Sơn bỗng chốc mềm nhũn, lặng lẽ khép cửa phòng lại, không quên tự nhủ: "Phu lang của mình là một người nhát gan, chẳng khác nào con chồn tuyết nhỏ bé kia vậy."