Tiểu Phu Lang Nhà Nông

Chương 7

Hà Đông Đông bưng bát mì vào phòng, lên tiếng gọi: "Tẩu tử ơi, người có đói bụng không? Thanh Sơn ca ca bảo ta mang cho tẩu ít đồ ăn."

Hà Đông Đông đặt bát mì lên bàn, tò mò nhìn tân phu lang đang ngồi bên mép giường. Không đợi Lâm Ngư lên tiếng, Hà Đông Đông đã vui vẻ kéo ghế tới gần: "Để ta cầm khăn voan giúp cho, tẩu ăn cơm cho thoải mái!"

Lâm Ngư ngơ ngác chưa kịp phản ứng đã bị Hà Đông Đông đỡ tới bàn: "Ăn mau ăn mau nào, kẻo nguội mất."

Hà Đông Đông nhanh tay vén khăn voan đỏ trên đầu Lâm Ngư lên một chút, Lâm Ngư thực sự cũng đang đói, trời lại lạnh, cả người cậu như đông cứng lại.

Nhìn hai quả trứng gà trắng phau trong bát mì, Lâm Ngư có chút sững sờ. Đã lâu lắm rồi, kể từ khi phụ thân mất tích, cậu chưa từng được ăn một trứng gà nào. Lâm Ngư cầm lấy đũa cắn một miếng trứng, hốc mắt chợt đỏ hoe, miệng nhỏ chậm rãi ăn từng chút một.

Sợi mì được ninh mềm, bên trên còn có một lớp mỡ lợn thơm phức, lâu rồi cậu mới được ăn một bữa ngon như vậy. Dạ dày bao ngày ăn uống kham khổ hành hạ đến đau nhói cũng vì thế mà dễ chịu hơn, cơ thể cũng dần dần ấm áp.

Hà Đông Đông bên cạnh khẽ nuốt nước miếng, lòng thầm ước gì mẹ cũng nấu cho mình một bát trứng gà như thế này. Có điều so với việc đó thì nhóc càng tò mò dung nhan của tân phu lang dưới lớp khăn voan đỏ như thế nào hơn, thế là nhóc ghé mặt sát lại để nhìn xem.

Đúng lúc Lâm Ngư đang gắp mì ăn, đột nhiên không kịp phòng bị đối diện với một đôi mắt to tròn đầy tò mò, khuôn mặt tròn trịa của tiểu ca nhi kề sát trước mặt làm cậu giật mình ho sặc sụa.

Hà Đông Đông vội vàng vỗ vỗ lưng cho cậu, luôn miệng xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không cố ý."

Lâm Ngư ho một lúc mới hòa hoãn lại, Hà Đông Đông vội buông khăn voan xuống mà chạy đi rót một ly nước đến: "Tẩu mau uống nước đi."

Lâm Ngư uống vài ngụm nước ấm rồi mới ngại ngùng nói: "Cảm ơn."

"Cảm ơn gì chứ, tẩu là phu lang của Thanh Sơn ca ca của ta, sau này chính là tẩu tử của ta rồi!" Hà Đông Đông tự nhiên giúp cậu kéo khăn voan lên hẳn cho tiện ăn uống, rồi lại tiếp tục thúc giục: "Tẩu mau ăn đi."

Lâm Ngư lúc này mới tiếp tục ăn, Hà Đông Đông một tay giữ khăn voan, vừa thao thao bất tuyệt: "Tẩu ở làng nào thế? Tẩu bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn tẩu còn nhỏ hơn ta nữa đó. À, ta là Hà Đông Đông. Tẩu đẹp quá, đẹp hơn tất cả các ca nhi và nữ nhân ta từng gặp..."

Hà Đông Đông nói liên tục không ngừng, Lâm Ngư căn bản không thể chen lời vào. Có bạn cùng trang lứa bên cạnh làm cậu thấy bớt căng thẳng hơn.

"Ừm... cậu có muốn ăn trứng gà không?" Lâm Ngư rụt rè hỏi.

"Ta mười lăm tuổi rồi, tẩu mới mười bốn đúng không? À, gì cơ, tẩu vừa nói gì thế?"

Hà Đông Đông ngơ ngác, chưa nghe rõ Lâm Ngư nói gì.

Lâm Ngư nhỏ giọng lập lại: "Cậu có muốn ăn trứng gà không?"

Cậu thích Hạ Đông Đông, mà cách cậu đối đãi với người mình thích lại rất đặc biệt, luôn muốn chia sẻ những thứ quý giá nhất của mình.

Nghe vậy, Hạ Đông Đông khẽ nuốt nước bọt cái ực nhưng vẫn từ chối: "Thôi, tẩu cứ ăn đi, lúc nãy ta đã ăn thịt ngoài kia rồi."

Một quả trứng gà quý giá thế này, đến nhà Hạ Đông Đông cũng phải nhường cho hai đứa cháu nhỏ, làm gì đến lượt nhóc.

Nghe thấy giọng ngập ngừng của Hạ Đông Đông, Lâm Ngư đẩy nhẹ chén về phía nhóc: "Ta ăn không hết, cậu giúp ta ăn một chút đi."

Tính tình của Hạ Đông Đông vốn bộc trực, muốn ăn nhưng lại ngại ngùng. Nhóc nắm chặt chiếc áo nhỏ, do dự một lát rồi nói: "Vậy... ta ăn một miếng nhỏ thôi nhé."

Lâm Ngư gật đầu. Lúc này, Hạ Đông Đông mới cầm đũa, cắn một miếng nhỏ ở mép trứng, rồi nhanh chóng đẩy chén lại, giục: "Tẩu ăn đi, mau ăn đi!"

Lâm Ngư ăn thêm vài miếng mì, cắn một miếng trứng gà để lộ lòng đỏ, sau đó lại đẩy chén về phía Hạ Đông Đông: "Cậu ăn thêm một chút đi, còn mì đây nữa, ta ăn không hết."

Đây là lời thật lòng, vì bát mì quá lớn mà Lâm Ngư đã quen bụng đói, đột ngột ăn nhiều như vậy nên không thể nào ăn hết được.

Hạ Đông Đông vốn thích nhất là lòng đỏ trứng, nhìn thấy lòng đỏ hé ra, nuốt nuốt nước miếng: "Vậy... ta ăn thêm một chút nữa."

Hạ Đông Đông ăn thêm hai miếng mì, rồi cắn một miếng lòng đỏ trứng, khoái chí nhấm nháp mỹ vị trong miệng. Nhóc không dám ăn quá nhiều, rốt cuộc đây là phần dành cho phu lang của Thanh Sơn ca ca.

Sau khi ăn thêm hai miếng trứng gà của Lâm Ngư, Hạ Đông Đông yên lặng xem Lâm Ngư thành bạn tốt của mình, lá gan cũng lớn hơn, nhỏ giọng thổ lộ mấy chuyện vốn không nên nói ra.

Nhóc kéo ghế lại gần Lâm Ngư, hạ giọng thì thầm: "Tẩu tử, để ta nói cho tẩu nghe nhé, nhà Thanh Sơn ca còn một bà mẹ già và một đứa em trai, nhưng hai năm trước Thanh Sơn ca đã phân gia, nghe nói là bởi vì..."

Hạ Đông Đông ngập ngừng một chút rồi kể tiếp: "Nghe nói là do Ngụy đại nương dùng hết tiền của Thanh Sơn ca để gả vợ cho Ngụy Nhị, còn khi ốm đau lại không cho Thanh Sơn ca đồng nào. Chính vì thế mà Thanh Sơn ca phải phân gia sống riêng, dọn đến căn nhà tranh này."

"Tẩu không biết bà ta bất công đến mức nào đâu. Cả bảy mẫu ruộng trong nhà của Ngụy gia đều là do một tay Thanh Sơn ca làm lụng vất vả, còn Ngụy Nhị thì chỉ biết lười biếng. Vậy mà phân gia lại chẳng chia cho Thanh Sơn ca một thứ gì, mà phòng mới của Ngụy Nhị phỏng chừng cũng là dùng tiền bạc dành dụm của Thanh Sơn ca đó."

Lâm Ngư đang ăn cơm nghe vậy không khỏi sửng sốt, hôn sự của cậu và Ngụy Thanh Sơn quá vội vã, mới đính hôn ba ngày đã thành thân, chuyện của Ngụy gia cậu thật sự không biết rõ.

Chỉ nghe người ta đồn đại thanh danh của y không tốt, mệnh bạc lại bất hiếu, mấy lời đồn đãi đó càng lan truyền càng quá mức, giờ thì cậu cũng hiểu phần nào vì sao lại thế.